Một lát sau.....
-Hì hì! Cảm ơn Lê Dương nha!
Ai đó còn đang khóc ròng vì số tiền đã ra đi của mình.
-Arê...arê.... Tớ cứ tưởng phát cuối đó trúng rồi cơ đấy! Mặt trông nghiêm trọng vậy mà! Cuối cùng thì phải chơi hơn mười mấy lần mới thắng!_Bảo Yết nhìn khuôn mặt mất hồn của Lê Dương mà không nhịn được trêu trọc
-T...iề....n ơi........._Lê Dương thều thào
-Thôi! Đồng chí cứ cố gắng vượt qua!
Hàn Tử vì rất vui vẻ nên không để ý đến hai con người đang an ủi nhau ở đằng sau. Đang đi thì tự nhiên có một người chạy ngược chiều với cô làm Hàn Tử ngã lăn ra đường
-Ê! Tên nào chạy mà không để ý đường vậy?????
Vừa hét lên thì có mấy người cũng chạy đến đuổi theo tên đó hô hào
-Cướp! Bớ người ta có cướp! Mau bắt lại tên đó!
Tên cướp đó bị người dân bao vây xung quanh. Bí quá hắn bắt đầu cầm dao đe dọa, mọi người thấy vậy cũng hơi sợ lùi ra xa nhưng vẫn cố không cho hắn chạy thoát. Liều mình tên cướp đâm đầu chạy, vung dao lung tung và........ “Rẹt”
Con dao sắc bén lướt qua và làm đứt một sợi lông trên tai mèo của Bảo Yết. Sợi lông chậm rãi rơi trước con mắt kinh hoàng của Lê Dương và Hàn Tử. Mọi thứ bây giờ gần như đang đóng băng. Chết rồi! Tiêu thật rồi!. Họ càng hoảng sợ hơn khi bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô cùng gương mặt càng ngày càng lạnh. Tên cướp thấy vậy cũng không hiểu sao lại cảm thấy có dự cảm không lành
-Hề....hề.......hề......._Bảo Yết vừa cười vừa tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519093/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.