Sáng ngày hôm sau, Bảo Yết theo thường lệ lên phòng Kim Long để thay thuốc cho hắn thì đã không thấy người đâu. Trên bàn chỉ có một lá thư cùng lời nhắn cảm ơn.
Hừ! Vô duyên! Đi mà cũng không thèm báo làm cô phải dậy đúng giờ để lên phòng chăm sóc cho hắn. Mà có đi cũng nên để lại phí chăm sóc chứ (mỗ tui (“-_-)). Bảo Yết vò nát bức thư bực bội nghĩ thầm.
Xuống nhà chuẩn bị dùng bữa sáng thì đã thấy hải Bình đã ngồi ở bàn ăn từ khi nào
-Anh Hải Bình! Chúc buổi sáng tốt lành!
-Buổi sáng tốt lành tiểu Yết!
-Kim Long đâu?
-Hắn đi rồi!
Đi rồi sao? Vậy cũng tốt! Hắn đỡ phải lo tên đó có ý đồ gì với tiểu Yết. Hải Bình trong lòng thầm vui mừng như vậy. Hai người đang dùng bữa thì hệ thống báo có cuộc gọi đến (hệ điều hành của Silver Knight mình sẽ gọi chung là hệ thống).
-Alo! Ba ạ!
“Yết nhi! Dạo này con vẫn ổn chứ? Hải Bình có lo cho con đầy đủ không?”
-Con khỏe ba! Anh họ chăm sóc con rất tốt...Và sẽ tốt hơn nếu anh ấy đi(vế này tất nhiên Bảo Yết sẽ không dám nói)
“Yết nhi, Mộc gia tối nay có tổ chức tiệc mừng sinh cho hai đứa con của bác Bình (là Mộc Bình bạn của Nam Cung chủ tịch đó mấy chế! Nhớ chứ?). Con thay mặt ba mẹ chuẩn bị quà và đến dự nhé! Bảo Hải Bình đi cùng con luôn!”
-Vâng con biết rồi ba! Tạm biệt ba!
Thế rồi hai anh em Bảo Yết chuẩn bị quà cáp đầy đủ, tối đến cùng nhau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519087/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.