Mọi người đang mải nghĩ ngợi riêng thì ngoài cửa có tiếng nói chuyện
-Thiệt là, Dương lão sư dù sao đây cũng là tuyển trợ giảng cho cậu. sao cậu có thể đi lung tung mà quên giờ giấc như thế. Mọi người đều đang chờ đó!
-Rồi! rồi!Tôi có việc bận thôi mà. Mộc hiệu trưởng đừng nóng.
-Cả trường chỉ có mỗi cậu là chưa có trợ giảng đấy. Xin hãy chú tâm vào.
-Tôi hứa với ngài lần này sẽ chọn được mà!
-Tốt nhất nên như vậy.
Mở cửa phòng là hai người đàn ông một già một trẻ. Người già thì trông tầm hơn 70 tuổi, mái tóc hoa râm chải chuốt cẩn thận rất đẹp lão. Người còn lại thì phải nói là một mỹ nam, đôi mắt luôn hàm chứa sự ôn nhu, môi mỏng hơi đỏ, thân hình cân đối. Dựa vào cuộc đối thoại vừa nãy Bảo Yết đoán đây hẳn là nam chủ Dương Lam Bình đi. Quả thật là một soái ca với vẻ đẹp thư sinh, từ lúc hắn bước vào thì toàn bộ giống cái ở trong phòng tất nhiên trừ cô ra đều thẫn thờ. Mọi người có thể không biết nhưng cô biết rất rõ, tên này chính là một tên lưu manh giả danh trí thức. Tốt nhất là tránh xa hắn ra, cứ để hắn rước nữ chủ của hắn về đi còn cô tạm thời làm người vô hình tránh nạn vậy.
Nhưng Bảo Yết không biết từ lúc bước vào phòng, Lam Bình luôn chú ý tới cô.
Hắn hôm nay đến trường để chọn trợ giảng như đã hẹn nhưng vừa mới đến cổng trường hắn đã nhìn thấy cô. Một thiếu nữ không nói đúng hơn là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519082/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.