Chương trước
Chương sau
Hai nam nhân xin lỗi vang dội, sau khi nói xong nhất trí nhìn về Đỗ Kinh Mặc, thật lâu không chờ được câu trả lời, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: "Đỗ tiểu thư, cô có thể tha thứ cho chúng tôi không?"
Đỗ Kinh Mặc từ từ nghiêng đầu, chân thành tha thiết hỏi lại: "Thì ra hai người xin lỗi tôi sao? Nhưng người mà hai người làm lỗi lại không phải tôi, vì sao phải xin lỗi tôi?"
Người bị hại chính thức Triệu Thanh Đại ngồi ở ngay bên cạnh, hai nam nhân này ngay cả ý định liếc nhìn nàng một cái cũng không có, cư nhiên còn có mặt mũi hỏi cái gì mà có thể tha thứ hay không, thật là buồn cười chết được.
Đỗ Kinh Mặc rõ ràng là cố ý chơi người ta, sắc mặt nam nhân lại thay đổi, nhưng đều đã đến một bước này, lúc này mà nổi giận chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bọn họ chỉ có thể chịu đựng sắc mặt khó coi hướng về phía Triệu Thanh Đại, lại xin lỗi một lần nữa, thái độ càng thêm cứng ngắc.
Triệu Thanh Đại kéo kéo khoé miệng, cười lạnh dưới đáy lòng.
Nhìn bộ dạng nhẫn nhục nặng nề này, không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là bên bị hại.
Nàng chuyển động tròng mắt, dựa vào trên vai Đỗ Kinh Mặc, rũ lông mi mảnh dài xuống, thanh âm uỷ khuất lại nhu nhược đáng thương: "Tỷ tỷ, em nhớ lại chuyện hôm qua, vẫn rất là sợ hãi nha, không muốn nhìn thấy bọn họ, chị bảo bọn họ đi đi được không?"
Đỗ Kinh Mặc nhẹ nhàng vỗ vai nàng hai cái, nhẹ giọng nói được. Lại ngẩng đầu nhìn về phía hai nam nhân kia, đáy mắt cô mang theo lãnh đạm và bài xích chói lọi: "Hai vị nghe được không, vậy mời đi, tôi cũng không tiễn."
Cô chưa nói tha thứ hay không tha thứ, hai người này không rõ ràng ý nghĩ của cô, hai mặt nhìn nhau xong chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Vậy ảnh chụp ngày hôm qua Đỗ tiểu thư chụp......"
Hắn còn chưa nói hết lời, giọng Đỗ Kinh Mặc đột nhiên trầm xuống: "Cút!"
Hai câu xin lỗi không rõ ràng như vậy, mà muốn bỏ qua hết mọi chuyện, nào có chuyện tốt như vậy?
Mắt thấy hai người còn có ý định tiếp tục dây dưa, Đỗ Kinh Mặc trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, mấy bảo tiêu vọt vào túm bọn họ ra ngoài.
Động tác lưu loát tốc độ cực nhanh này làm Triệu Thanh Đại ngây người trong nháy mắt, ngơ ngác hỏi: "Bảo tiêu là ở đâu ra vậy? Tỷ tỷ."
"Vẫn luôn có mà, chẳng qua ngày thường không lộ mặt thôi." Đỗ Kinh Mặc nhìn nàng bộ dạng ngây ngốc chưa phục hồi được tinh thần, nháy mắt tâm tình tốt hơn, khẩu vị cũng theo đó tốt lên, nói dì đem cháo đi hâm nóng lại.
Trong thời gian chờ đợi cô giải thích: "Người có tiền đều sợ chết, bảo tiêu là cơ bản, bất quá nếu luôn mang theo bên người thì quá bắt mắt, ngược lại khiến người chú ý, bọn họ bình thường đều sẽ nấp đi."
Triệu Thanh Đại: "....... Vậy thì trốn cũng quá tốt đi."
Nàng đã chỗ này biết bao lâu, bây giờ mới là lần đầu tiên phát hiện trong nhà cư nhiên có bảo tiêu. Truyện Hài Hước
Cháo thịt nạc được hâm nóng lại lần nữa lúc này được bưng lên, Đỗ Kinh Mặc từng muỗng nuốt xuống bụng, nháy mắt thân thể thoải mái, cô hỏi: "Sáng sớm em liền đi ra ngoài, làm gì vậy?"
Triệu Thanh Đại để hai tờ giấy cho nghỉ phép lên bàn.
Đỗ Kinh Mặc nghiêng nghiêng đầu, hỏi cùng một câu với hệ thống: "Chị cảm thấy chị còn chưa có bệnh nguy kịch đến nỗi cần người túc trực hầu hạ, em xin nghỉ làm gì?"
Cùng một lời nói, hệ thống nói ra Triệu Thanh Đại cũng chỉ coi là cái mặt buồn cười đang bô lô ba la, Đỗ Kinh Mặc nói ra nàng liền có vài phần khẩn trương mà giải thích: "Em không yên tâm tỷ tỷ, chân chị bị thương như vậy rất nhiều chuyện đều làm không tiện, em muốn chăm sóc chị."
Xin cũng đã xin, nàng còn một lòng một dạ muốn tốt cho mình, Đỗ Kinh Mặc một câu nói nặng đều không nói nên lời: "Nghỉ ở nhà cũng không sao, không làm chậm trễ việc học là được, đưa bài của em lại đây, chị kiểm tra một chút xem em học thế nào."
Giữa câu nói của cô hoàn toàn không có ý thương lượng, thái độ tự nhiên giống như một phụ huynh.
Đầu óc Triệu Thanh Đại ngừng phản hồi trong nháy mắt, trên trán chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.
Đỗ Kinh Mặc: "Thế nào, không muốn sao? Sẽ không phải là không nghiêm túc học tập nên không dám nói cho chị biết đi?"
"Đương nhiên không phải!" Triệu Thanh Đại phản bác.
Nàng cũng chính là sau khi thức tỉnh ý thức thì không để bụng việc học như trước, lúc trước nàng vẫn luôn là học sinh tốt, từ chuyện học tập đến diện mạo, mọi thứ của nàng đều là trình độ mà một nữ vương trà xanh nên có.
Nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy cảnh tượng hiện tại hình như có chút kì lạ.
Sau khi Đỗ Kinh Mặc nghiêm túc bình luận về tác phẩm của nàng lại đưa ra kiến nghị chuyên nghiệp xong, cảm giác kì lạ này càng nặng.
Vì sao thời gian ở cùng một chỗ mà nàng chờ mong đã lâu lại biến thành học bù thế này?
Đỗ Kinh Mặc dùng cán bút gõ nhẹ trên trán nàng một cái: "Sao chị cảm giác cảm xúc bài xích rất nghiêm trọng vậy? Trước kia không phải chị cũng dạy em như vậy sao?"
Triệu Thanh Đại 13-14 tuổi, chỉ là sinh tồn thôi cũng đã cần dốc hết toàn lực, nơi nào lo lắng đến chuyện khác? Khi đó đừng nói là nỗ lực học tập, có đôi khi thậm chí còn muốn trốn học làm việc vặt.
Nàng là sau khi gặp được Đỗ Kinh Mặc, mới cầm lên sách vở, có mục tiêu cùng phấn đấu, cũng có cơ hội cùng học chung một đại học với tỷ tỷ.
Đỗ Kinh Mặc cùng người Đỗ gia cho nàng trợ giúp, xa xa không chỉ về vật chất, càng có cả tinh thần.
Nhớ tới lúc trước ánh mắt Triệu Thanh Đại đều ôn nhu: "Em chỉ là suy nghĩ, tỷ tỷ khó có được mà ở nhà tĩnh dưỡng, chẳng lẽ mấy ngày này đều phải tốn thời gian trên người em sao?"
Đỗ Kinh Mặc trả lời đương nhiên: "Đối với em sao có thể là tốn?"
Cô luôn treo lời thân thiết bên miệng, thật giống như con người cô, nhìn qua thanh thanh lãnh lãnh, kỳ thật cảm tình vô cùng trực tiếp và nhiệt liệt.
Đỗ Kinh Mặc nhiệt tình yêu thương hội hoạ từ trong nội tâm, mỗi ngày hở chút là vẽ rồi lại vẽ đã thành thói quen, đầu tiên cô chỉ dạy tác phẩm mới nhất của Triệu Thanh Đại, sau đó quyết tâm mà dời trận địa đến phòng vẽ tranh.
Chỉ có cầm bút vẽ trên tay, cô mới cảm thấy thời gian hôm nay không có uổng phí.
"Đáng tiếc không vẽ được phong cảnh bên ngoài, cũng không có người mẫu, chỉ có thể vẽ chút tĩnh vật." Cô nói như vậy, động tác trên tay không ngừng.
Đồ vật trong nhà cô đã sớm vẽ qua trăm ngàn lần, bây giờ còn có thể cầm bút mà vẽ, thuần tuý là bởi vì nhiệt tình yêu thương.
Miệng Triệu Thanh Đại nhanh hơn đầu óc: "Không phải còn có em sao? Em làm người mẫu cho tỷ tỷ a."
Động tác Đỗ Kinh Mặc tạm dừng, chậm rãi quay đầu, một bên lông mày nhếch lên.
Cô kinh ngạc hiện rõ lên mặt, thậm chí không chú ý tới vệt màu nhỏ giọt đến trên giấy vẽ loang ra một mảnh, màu sắc diễm lệ.
Triệu Thanh Đại: "!"
Gần đây nàng thật quá làm càn, cái gì cũng đều dám buột miệng nói ra!
Đỗ Kinh Mặc lại cứ không chịu buông tha nàng, cười như không cười mà hỏi lại: "Chúng ta đều là sinh viên mỹ thuật, em nói người mẫu cùng với người mẫu mà chị hiểu, là cùng một ý đúng không?"
"Người mẫu toàn thân?"
Triệu Thanh Đại lớn như vậy, lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là muốn đào lỗ chui xuống.
Mặt nàng đỏ lên, lắp ba lắp bắp giải thích: "Em chỉ là.... Muốn làm chút cống hiến vì kiếp sống nghệ thuật của tỷ tỷ, mục đích vô cùng đơn thuần, tư tưởng cũng thực thuần khiết, không có ý khác."
Cái gì gọi là càng bôi càng đen? Chính là cái này.
"Chị cũng chưa nói em có ý gì khác nha, sao bị doạ thành cái dạng này?" Đỗ Kinh Mặc cắn chặt răng, tận khả năng làm biểu tình mình nghiêm túc, không để mình cười trêu biểu lộ quá rõ.
Nhưng loại che giấu này cũng không có bất luận hiệu quả nào, bả vai của cô đều run lên nhè nhẹ, chỉ kém trực tiếp cười to ra tiếng.
Triệu Thanh Đại: "......"
Đương sự bây giờ là hối hận, vô cùng hối hận.
Nàng đã sắp quẫn bách mà bốc cháy tại chỗ, Đỗ Kinh Mặc rốt cuộc có lương tâm phát hiện, không còn cười thoải mái như vậy, quyết định cho nàng một bậc thang đi xuống: "Nếu em đã nói ra thì em sẽ thoả mãn em một chút, vẽ cho em một bức."
Triệu Thanh Đại có chút do dự, một bên rối rắm một bên để tay trên vạt áo: "...... Này có thích hợp không?"
Đỗ Kinh Mặc là một hoạ sĩ đứng đắn, nhưng nàng không nhất định là một người mẫu đứng đắn nha. Tưởng tượng đến tình cảnh kia, bây giờ nàng cũng đã bắt đầu mặt đỏ tim đập, vừa chột dạ lại khẩn trương, nếu bắt đầu vẽ thật còn thế nào nữa?
"Em mặc tốt quần áo, tự nhiên là thích hợp." Đỗ Kinh Mặc bỏ giấy vẽ hỏng đi, trải ra một tờ mới, "Tư tưởng thuần khiết một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Hệ thống bay ra hung tợn nói: "Đúng vậy, cô mặc quần áo đi!"
Trên đời này cư nhiên còn có nữ phụ ác độc tư tưởng không thuần khiết như vậy! Nó một cái mặt buồn cười nhìn còn phải hô to quá đáng!
Đột nhiên bị tấn công trái phải Triệu Thanh Đại: "......"
Nàng nắm tay ra phía sau, đối với hệ thống nặng nề xuất kích, định đưa chủ đề trở về đường ngay: "Em có cần đi thay quần áo khác không, tìm một góc độ thích hợp?"
Đỗ Kinh Mặc lắc đầu: "Không cần chuẩn bị nhiều như vậy, bản thân em cũng đã đủ đẹp."
Mặc dù Triệu Thanh Đại vừa nãy còn xấu hổ đến sắp đào ra một cái lỗ, Đỗ Kinh Mặc cũng có thể dùng một câu nói liền vuốt phẳng được cảm xúc nàng.
Triệu Thanh Đại bắt đầu có chút mong đợi với chuyện làm người mẫu vẽ này.
Nàng là bởi vì một bức hoạ mà ý thức được cảm tình của mình, khi đó ngay cả đặt bút nàng cũng không dám, càng đừng nói cái khác. Trường hợp bây giờ, thật đúng là làm người có chút kích động.
Chỉ là bức hoạ mà Đỗ Kinh Mặc chủ động này, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành.
Cô vừa đặt bút không bao lâu, di động liền vang lên, là bạn học cùng ngành với cô, vốn dĩ là được xếp cùng một ký túc xá, chỉ là cô cơ bản không ở qua đêm bao giờ, nhưng quan hệ với mọi người cũng không tệ lắm.
Nghe nói cô bị thương muốn xin nghỉ, Toa Toa vốn dĩ đã gọi điện thoại tới an ủi, lúc này mới qua một buổi sáng đã gọi lại nữa.
Đỗ Kinh Mặc gác bút vẽ xuống, nhận điện thoại: "Làm sao vậy? Tớ mới không đi học nửa ngày, nhớ nhung đã kiềm nén không được rồi sao?"
Triệu Thanh Đại không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Giọng nói của cô tuỳ ý tự nhiên, khi nói chuyện còn mang theo âm cười, nghe ra được quan hệ của cô và cô gái bên kia điện thoại không tồi.
Triệu Thanh Đại khống chế không được mà nghĩ trong lòng: "Trong đoạn thời gian mình cố ý xa lánh tỷ tỷ kia, người bên cạnh chị ấy là cô gái đang gọi điện thoại này sao?"
Nàng càng nghĩ càng chua, chua chua lại cảm thấy tâm thái mình như vậy là không được, tự an ủi mình nói: "Tỷ tỷ chưa từng ở ký túc xá qua đêm, người từng chung chăn gối với chị ấy khẳng định chỉ có một mình mình, những người khác đều không có được đãi ngộ này."
"Mình mới là được tỷ tỷ thích."
Toa Toa hoàn toàn không biết một cuộc điện thoại của mình có thể dẫn ra một con chanh tinh*.
( * Quả chanh thành tinh, ý chỉ một người vô cùng hay ghen, ghen rất ghê)
Nàng không có tâm tư nói giỡn, ngữ khí vội vàng nói: "Cậu mau lên mạng xem đi, cậu bị bôi đen!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.