Đỗ Kinh Mặc nhịn không được nghĩ lại bản thân.
Một khắc nhìn thấy Triệu Thanh Đại kia, phản ứng đầu tiên của cô cư nhiên không phải bị nghe lén điện thoại, mà là em ấy thật đáng yêu.
"Cái này không hợp lý." Cô thầm nghĩ, "Sức chịu đựng của mình với em ấy cao đến vậy sao?"
Vì thế cô nhíu chặt mày chất vấn: "Em nghe lén chị gọi điện thoại?"
Triệu Thanh Đại giả dễ thương thất bại, đứng ra giấu tay sau lưng: "Tỷ tỷ giận sao?"
Đỗ Kinh Mặc định nói đúng, lời nói đến miệng lại sợ lỡ may hiểu lầm, để lại đường sống: "Vậy còn phải xem em có phải là đang nghe lén điện thoại không"
Triệu Thanh Đại: "Em là lên gọi tỷ tỷ ăn cơm."
Đỗ Kinh Mặc theo bản năng thay đổi những lời này thành "Trong lúc em lên gọi chị ăn cơm vô tình nghe thấy".
Cô vốn dĩ cũng không thể gọi là tức giận, nghe vậy gật gật đầu: "Thôi, đi ăn cơm trước đi."
Cô cho rằng chuyện này cứ vậy trôi qua, không nghĩ tới sau khi ăn cơm xong, Triệu Thanh Đại thình lình nói một câu: "Đúng là em nghe tỷ tỷ gọi điện thoại."
Đỗ Kinh Mặc chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Người xưa nói, một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống cạn kiệt dũng khí. Một bữa cơm đã ăn xong rồi, Triệu Thanh Đại lại tiếp tục đề tài, cô có muốn phát giận cũng không còn nữa.
Hay cho một tiểu trà xanh tâm cơ.
Đỗ Kinh Mặc chỉ có thể thở dài, lui bước nói: "Lần sau không cần nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-tra-xanh-bi-bat-cong-luoc-nu-chu/956036/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.