Thẩm Ngọc Diệu mơ mơ màng màng nhìn thấy ánh đèn lập lòe, có người đứng dưới ánh đèn, nghiêm túc đứng.
Trong không khí tựa hồ tràn ngập mùi thức ăn, nhưng bốn phía yên tĩnh một cách thái quá.
Tình huống gì đây? Mình đang mơ à?
Bởi vì liên tục tăng ca suốt mấy ngày, lúc trở về bị gió lạnh thổi ngã thẳng xuống, bản thân thuộc tầng lớp thấp kém nhất xã hội, Thẩm Ngọc Diệu vừa nghĩ đến căn phòng cho thuê trống rỗng lúc mình sốt cao, một tràng nước mắt chua xót tuôn rơi.
Rốt cuộc khi nào mình mới có thể nghỉ hưu đây!
Nằm mơ cũng không mơ được gì tốt đẹp, thứ quỷ quái gì đây? Chính là mỹ thực nhìn cũng rất ngon, rất tinh xảo nha.
Thẩm Ngọc Diệu nuốt nước miếng, nàng cảm thấy một trận nóng rát trong dạ dày, hình như rất lâu rồi nàng không có ăn cơm, đói đến mức không cầm cự được nữa, ăn trong mơ cũng được coi là ăn ha.
Ngẫm lại cũng không ai giúp nàng gọi đồ ăn mang về, Thẩm Ngọc Diệu lại rơi một tràng nước mắt chua xót, sớm muộn gì nàng cũng sẽ sa thải cái công ty phế vật kia, còn có tên cấp trên phiền phức kia nữa!
"Ngươi đừng tưởng rằng, ngươi là Thái tử là có thể làm bậy!"
Lúc Thẩm Ngọc Diệu vươn tay ra lấy đồ ăn, một tiếng giận dữ truyền đến. Trong nháy mắt kia dường như bức tường chắn vô hình bị phá vỡ, khoảng cách giữa Thẩm Ngọc Diệu và "Thế giới trong mộng" lập tức kéo gần.
Thẩm Ngọc Diệu bị một tiếng hô bất thình lình này làm cho sợ tới mức run rẩy, trên mu bàn tay trắng nõn nổi một tầng nổi da gà.
Mu bàn tay trắng nõn, nàng nhớ rõ bởi vì vào mùa hè, nàng bị cấp trên ngốc nghếch phái đến công trường âm thầm kiểm tra, trực tiếp đen đi hai tông, mãi cho đến mùa đông cũng không thể trắng trở lại, hơn nữa cho dù là nàng nguyên bản, cũng không có làn trắng như vậy a!
Những ngón tay ngọc mảnh khảnh này, da mịn như kem, căn bản không phải thân thể của nàng.
Thẩm Ngọc Diệu ý thức được điểm này, đầu đau như búa bổ, trong nháy mắt tựa hồ có mười mấy năm vụt qua, trong đầu nàng hiện lên nửa cuộc đời của một tiểu cô nương cùng họ cùng tên.
Đế quốc Đại Trang được thành lập đến nay đã năm mươi năm, đương kim Hoàng đế Thẩm Sùng kế vị được hai mươi năm, ông là một hoàng đế không tồi, quản trị Đại Trang ngày càng phát triển, có dấu hiệu hưng thịnh.
So với sự thịnh vượng của quốc gia, người ta thích nghị luận về một số chuyện khác của hoàng gia hơn, ví dụ như vị Hoàng đế này còn nhiều con cái hơn tiên đế.
Thẩm Sùng có bảy hoàng tử, tám công chúa, mười mấy đứa nhỏ kỳ thật trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc, sẽ không bị xếp vào hàng đầu, nhưng Thẩm Sùng so với các hoàng đế khác thì tốt hơn một chút, ông biết lúc nào nên dừng lại.
Sau khi Bát công chúa sinh ra, đến nay đã mười năm, hậu cung không còn đứa trẻ nào được sinh ra nữa.
Đồng thời Thẩm Sùng rất coi trọng con trai trưởng của ông, trưởng tử vừa sinh ra, ông liền phong đối phương làm Thái tử, Thái tử Thẩm Trạc Tông, là hoàng tử ông thưởng thức và yêu thích nhất.
Trong đám nhi tử, ông thích thái tử nhất, trong đám nữ nhi, người ông thích nhất là Thất công chúa do Quý phi sinh ra, cũng chính là nguyên chủ Thẩm Ngọc Diệu.
Thẩm Ngọc Diệu sau khi tiếp nhận thiết lập này xong, thở phào nhẹ nhõm, xuyên không không đáng sợ, đã là năm 2023, nếu như nàng còn làm ầm ĩ chuyện xuyên việt này, vậy thì có vẻ hơi không đủ hiện đại cho lắm.
Nhưng sau khi xuyên không bắt đầu rất quan trọng, nếu nàng ăn mặc như một người nghèo trôi dạt lang thang khắp nơi, vậy không bằng nàng đi tự sát đầu thai cho thoải mái còn hơn.
Thời gian Thẩm Ngọc Diệu tiếp nhận ký ức rất ngắn, trong mắt những người khác, nàng chỉ hơi xuất thần một chút, bình thường loại hành vi này chẳng có gì, nhưng trong trường hợp này, liền có vẻ hơi kỳ quái.
Đây là một bữa tiệc gia đình.
Mọi người chia bàn mà ngồi, ngồi trong đại điện lần lượt là Hoàng đế Thẩm Sùng, Hoàng hậu Trịnh Uyển Uyển, Quý phi Khúc Yên Nguyệt, Thái tử Thẩm Trạc Tông, cùng với hơn mười vị phi tần có tên có họ, còn lại tất cả hoàng tử công chúa đều có mặt.
Vốn là gia yến như vậy, nếu đặt ở thời điểm trung thu đoàn tụ, không thể bình thường hơn.
Nhưng gia yến lần này là bởi vì chuyện của Thái tử, dẫn đến không khí gia yến vô cùng áp lực, Hoàng đế giận dữ, tất cả mọi người ngồi im tại chỗ ngồi của mình rụt cổ, giống như một chú chim cút không muốn đối mặt với khốn cảnh.
Trong một đám chim cút, Thẩm Ngọc Diệu mặt không chút thay đổi ngẩn người, thậm chí còn vươn tay muốn ăn, quả thực giống như ánh sáng của ngọn hải đăng trên biển, nổi bật đến không thể nổi bật hơn.
Hoàng hậu lòng nóng như lửa đốt sau khi nhìn thấy động tác của Thẩm Ngọc Diệu, một khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử, trực tiếp mở miệng hỏi: "Ngọc Dương đói bụng à, hay là ăn cơm trước đi, những chuyện còn lại sau khi ăn xong lại nói sau, cũng không tiện bởi vì một ít chuyện nhỏ không đáng kể mà bỏ đói bọn nhỏ được."
Một câu này, làm cho ánh mắt hoặc sáng hoặc tối của mọi người đồng loạt phóng về phía Thẩm Ngọc Diệu, vẻ mặt Thẩm Ngọc Diệu vẫn còn ngây ngốc.
Ngọc Dương? À đúng rồi, phong hào của nguyên chủ là Ngọc Dương công chúa, bình thường những người khác đều sẽ xưng hô phong hào của nguyên chủ, mà không phải gọi tên nàng.
Đợi chút, ngươi đói bụng muốn ăn cơm thì cứ việc ăn, cue ta vào làm cái gì? Thẩm Ngọc Diệu bĩu môi, đầu còn có chút mơ mơ màng màng.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, nàng có chút phản ứng không kịp a!
Cho nên nàng trực tiếp mở miệng: "Ta chỉ cảm thấy hơi đói thôi đợi một lát cũng không sao cả, chuyện của Đại Hoàng huynh tương đối sốt ruột. Vị trí Thái tử phi bỏ trống đã lâu, mà nay Đại Hoàng huynh có người trong lòng, đó không phải là chuyện tốt sao?''
Hôm nay chúng ta đoàn tụ lại một chỗ, là bởi vì Tết Trung thu, càng là bởi vì Thái tử muốn gây chuyện!
Cũng không tính là gây chuyện, Thái tử muốn phong nữ nhân mình yêu lên vị trí Thái tử phi, trong mắt Thẩm Ngọc Diệu, cũng không có gì không ổn.
"Nương nương, Ngọc Dương đồng ngôn vô kỵ*, đụng chạm nương nương và Thái tử, thần thiếp liền mang Ngọc Dương xuống quản giáo, cáo từ trước."
*童言无忌 (Đồng ngôn vô kỵ): Lời nói của trẻ con ngây thơ, vô tư không có ý xúc phạm.*
Trầm Ngọc Diệu vừa dứt lời, Khúc quý phi ngồi bên cạnh nàng vẻ mặt ngạo khí liền mở miệng, rõ ràng bà đang nói lời bồi tội, ngữ khí lại hợp tình hợp lý, ở trước mặt Hoàng hậu khí thế không hề kém chút nào, thậm chí vẻ mặt còn mang theo ba phần xem náo nhiệt.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt Hoàng hậu, ánh mắt Hoàng hậu thật sự là tức đến mức tối sầm lại.
Thẩm Ngọc Diệu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã bị mẫu thân lôi ra khỏi điện, sau đó lại có người lục tục cáo lui, nghĩ đến chẳng mấy chốc bên trong liền không còn người.
Thẩm Ngọc Diệu đứng ở cửa đại điện, quay đầu lại nhìn một chút, trong điện là hai cha con Thiên gia, Hoàng hậu cũng đang đi ra ngoài.
Trong cung điện lớn như vậy, chỉ có một mình Thái tử đứng ở giữa, không chịu thua ngẩng đầu nhìn phụ thân hắn, giống như một dũng sĩ đang đấu tranh chống lại số mệnh.
Wow, quả là một tình yêu cảm động.
Thẩm Ngọc Diệu trong lòng chẳng có cảm xúc gì khen ngợi một câu.
"Hôm nay con ngược lại có vài phần tiến bộ, được rồi, đi nhanh một chút, chuyện chê cười của Thái tử cũng không có gì đẹp mắt, cẩn thận phụ hoàng con đánh mông con đấy."
Một bàn tay đặt lên cái đầu nhỏ lắc lư của Thẩm Ngọc Diệu, xoay đầu nàng lên phía trước, gương mặt khuynh quốc khuynh thành của mẫu thân đập vào mắt.
Thẩm Ngọc Diệu đối mặt với lời nói này của mẫu thân, đột nhiên không biết nên phun tòa như thế nào.
Nguyên chủ đã sắp cập kê rồi, Hoàng đế làm sao còn có thể đánh nàng được? Huống hồ hiện tại là Thái tử xung phong ở phía trước, Hoàng đế cực kỳ tức giận thì cũng đánh Thái tử, đánh nàng làm cái gì?
Nàng cũng đâu phải thế thân của Thái tử đâu.
"Mẫu phi, rốt cuộc là vì sao Phụ hoàng lại tức giận vậy?"
Thẩm Ngọc Diệu thấy Khúc Yên Nguyệt muốn lên kiệu, vội vàng đuổi theo hỏi.
Khúc Yên Nguyệt là Quý phi, ngồi kiệu rất rộng rãi, Thẩm Ngọc Diệu ngồi cả lên cũng không hề chật chội.
Tình cảm giữa nguyên chủ và Khúc Yên Nguyệt không tồi, Khúc Yên Nguyệt nhận sai người rồi, đưa tay ôm nữ nhi bảo bối vào trong ngực.
Thẩm Ngọc Diệu theo bản năng nằm sấp vào trong ngực Khúc Yên Nguyệt, động tác này nàng làm rất trơn chu, giống như hoàn toàn dung hợp với nguyên chủ.
"Đã bảo con đừng thất thần rồi, con lại nhất định không nghe, trước đó không phải Thái tử đã nói rồi sao? Hắn muốn cưới một cung nữ tên là Khởi La ở Đông cung làm chính phi."
"Cung nữ?" Thẩm Ngọc Diệu khiếp sợ, tình huống gì đây, ngôn tình biến thành hiện thực Thái tử và tiểu cung nữ, Lọ lem phiên bản hiện thực à?
Không đúng, Lọ Lem là nữ nhi bá tước, mà cung nữ Đông cung, nếu là hầu hạ ở hậu cung, rất có thể là con cháu của tội thần, nếu là mua từ bên ngoài, thì có thể là nữ nhân có cả cha mẹ đều đã qua đời hoặc trong nhà thật sự nghèo khó.
"Ừm, cung nữ. Nếu Tần Lương Đệ biết việc này, tiền triều hậu cung cũng sẽ không được an ổn." Khúc Yên Nguyệt nhỏ giọng nói với Thẩm Ngọc Diệu.
Ngoài miệng nói bất an, trên thực tế trong giọng nói lại tràn đầy hưng phấn, có chút cảm giác xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Thẩm Ngọc Diệu nhớ tới, vị Thái tử này không phải là hình mẫu nam đức thủ thân như ngọc trong truyện ngôn tình, hắn từ ba năm trước, cũng đã cưới Tần Thục Quân cháu gái Tần quốc Tương làm Thái tử Lương Đệ.
"Thật kỳ quái a, cháu gái Tần Quốc Tương không thể làm Thái tử phi, lại muốn cho một cung nữ lên làm Thái tử phi?" Thẩm Ngọc Diệu lần này cũng có chút không rõ, đây là thao tác chủ nghĩa phong kiến kỳ quái gì vậy. 𝖱a chương nhanh nhấ𝘁 𝘁ại [ 𝑇𝖱U𝘔𝑇𝖱U 𝖸ỆN.𝙫n ]
Thái tử để trống vị trí Thái tử phi, rốt cuộc là để lại cho ai?
Tần Quốc Tương cũng đồng ý để cháu gái mình làm Thái tử Lương Đệ, tuy nói Thái tử Lương Đệ cũng thuộc cấp tam phẩm, nhưng nói cho cùng, vậy cũng chỉ có thể xem như thiếp thất của Thái tử, chứ không phải chính thê a.
Hiện tại Thẩm Ngọc Diệu có chút cảm giác như đang đọc tiểu thuyết vậy, lúc nghĩ đến những chuyện này, hoàn toàn không có cảm giác chân thật gì cả, thậm chí có chút muốn mắng là tên biên kịch não tàn nào không có kinh nghiệm sống viết ra cái cốt truyện này.
"Cho nên phụ hoàng con mới tức giận a, Hoàng hậu cũng bị đuổi ra ngoài, xem ra chuyện này không dễ dàng chấm dứt như vậy, nếu Thái tử có thể suy nghĩ rõ ràng, sớm buông bỏ cái suy nghĩ không thực tế này thì coi như êm đẹp, nếu là nghĩ không thông, cố tình làm trái, phụ hoàng con có thể tha cho hắn, nhưng trọng thần triều đình sẽ không dễ dàng để yên như vậy.''
Khúc Yên Nguyệt nói tới đây, cơ hồ muốn cười ra tiếng, chỉ cần có thể nhìn Hoàng hậu bị chê cười, bà liền cảm thấy cao hứng.
Thẩm Ngọc Diệu thì có chút lo lắng cho Thái tử, trong trí nhớ, vị Thái tử kia đối xử với nguyên chủ vẫn khá tốt, tình cảm hai huynh muội không nói thì thôi nếu nói ra thì so với nguyên chủ và Tam hoàng tử vị ca ca ruột này tình cảm còn tốt hơn.
Lại nói tiếp, Khúc Yên Nguyệt cao hứng như vậy, có phải muốn để cho nhi tử của bà, Tam hoàng tử Thẩm Thanh Cẩn thử tranh ngôi vị hoàng đế một chút không?
Tiếp nhận tất cả ký ức và tình cảm của nguyên chủ Thẩm Ngọc Diệu, rất nhanh liền dung nhập vào hoàn cảnh này.
Không dung nhập không được a, mắt thấy hậu cung này sẽ không yên ổn, nàng cho dù là công chúa được sủng ái cũng không có biện pháp chỉ lo cho thân mình, không nhanh động não, chỉ chờ sau này sẽ bị người tính kế đi.
Cũng chẳng cần chờ sau này, vừa rồi trong yến hội, nếu không phải Khúc Yên Nguyệt kịp thời vớt nàng, nàng phỏng chừng đã bị Hoàng hậu tính kế một phen rồi.
Hoàng đế vốn đã nổi giận đùng đùng, nếu ông yêu thương Thái tử hơn những hài tử khác, rất có thể sẽ đem tức giận trút lên người những hài tử khác, người đầu tiên chịu tội chính là Thẩm Ngọc Diệu.
Cũng may là có Khúc Yên Nguyệt, Hoàng đế cũng không phải người có tính tình đầu óc mộng mị, nếu không Thẩm Ngọc Diệu sợ là sẽ trở thành oan đầu lớn nhất.
Kỳ thật nếu nàng là một công chúa không có cảm giác tồn tại, ngược lại có thể không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao trời sập xuống cũng có người ở trên cao chống đỡ.
Nhưng phần ưu ái này đặt trên người nàng, trong mắt những người khác chắc chắn nàng là người ở đỉnh cao nhất.
Đêm xuống, Thẩm Ngọc Diệu trở lại điện Vĩnh Khang nơi Khúc Yên Nguyệt ở.
Khúc Yên Nguyệt phái người đến Đinh Lộ Thủy Tạ nơi tổ chức yến hội nhìn chằm chằm, muốn nắm giữ tình báo trực tiếp, Thẩm Ngọc Diệu tính toán suy nghĩ lại các loại thiết lập của nguyên chủ, mau chóng hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh mới, ngáp một cái nói mình buồn ngủ, trở về Thiên Điện ngủ trước.
Sau đó lúc rửa mặt, nàng không cẩn thận hơi dùng sức, chọc thủng chậu đồng ra một cái lỗ, nhìn chậu đồng bị rò rỉ nước kia, nàng lâm vào trầm mặc.
Đầu ngón tay trắng nõn trắng nõn của nguyên chủ, sao lại có xương cứng như vậy?
Không đúng, lực sẽ tác động qua lại lẫn nhau, chậu đồng bị chọc thủng một cái lỗ, sao làn da này của nàng lại không hề có một vết thương nào?
Người khác xuyên qua đều có hệ thống bàn tay vàng, bà tay vàng khi xuyên qua của nàng là mình đồng da sắt, sức lực vô cùng lớn?
Thái quá, rời xa khuôn mẫu.
Thẩm Ngọc Diệu có thể tiếp nhận ca ca ở thế giới có một bộ não yêu đương, nhưng không thể chấp nhận chuyện mình đội lớp da em gái mềm mại, lại là một người lực lưỡng như vậy được.
Không đúng, một người lực lưỡng cũng không thể dùng một ngón tay, nhẹ nhàng chọc một cái liền chọc thủng đáy chậu đồng dày bốn năm cm đi? Rốt cuộc nàng là loại quái thú nào vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]