Sau khi ra khỏi Đông Cung, Thẩm Ngọc Diệu không trở về Vĩnh Khang điện, mà gót chân xoay một vòng, đi về phía Phượng Nghi cung.
Phượng Nghi cung nằm ở phía sau Tử Vi cung nơi Hoàng đế ở, khoảng cách rất gần, cách Đông Cung cũng không xa, nhưng khoảng cách này là một đường thẳng tắp.
Trên thực tế, nếu từ Tử Vi cung đi ra, men theo hành lang quanh co đi về phía trước, đến điện Vĩnh Khang nơi Khúc quý phi ở thì sẽ mất ít thời gian hơn.
Có thể thấy được tâm tư của vị Hoàng đế này, có lẽ cũng là một cách cân bằng, cho Trịnh hoàng hậu địa vị tôn quý, lại cho Khúc quý phi một phần ân sủng độc nhất vô nhị.
Nhưng trong mắt Thẩm Ngọc Diệu, phần tâm tư này quả thực chính là có bệnh.
Hoàng đế thân thể cường tráng, chờ ông già đi không nổi, đương nhiên sẽ có kiệu vua hộ tống, chỉ khổ cho nàng một công chúa còn chưa phát triển toàn diện, chân ngắn rảo bước xiêu vẹo mỏi nhừ, mệt đến không thở nổi.
"Công chúa, hay là gọi kiệu tới đây đi?"
Mai Hương thấy Thẩm Ngọc Diệu nhíu mày, càng đi càng nhanh, liền biết nàng sốt ruột, liền cực kỳ tri kỷ đề nghị.
Công chúa và Hoàng tử đều có kiệu ngựa của riêng mình, có thể cưỡi ngựa cũng có thể ngồi kiệu, ai bảo Hoàng cung lại quá rộng lớn, nếu thật sự dựa vào đi bộ, có đôi khi đi hơn nửa ngày cũng không tới nơi.
Nhưng không thể cưỡi ngựa quá nhanh ở trong hoàng cung, so với người chạy cũng chỉ nhanh hơn một chút, ngồi kiệu thì lại càng không cần phải nói, nhằm đảm bảo di chuyển vững vàng, không để Quý nhân bị ngã, so với tự đi bằng hai chân có khi còn chậm hơn.
Không phải không có kiệu lớn, nhưng chỉ Hoàng đế Hoàng hậu cùng với các Phi tần chức vị cao mới có, cũng không phải lúc nào cũng có thể dùng, gia yến trước đó là một dịp trọng đại, Khúc quý phi mới có thể ngồi kiệu lớn, bình thường toàn ngồi kiệu nhỏ.
Kiệu lớn thì có thể lăn lộn ở trên đó, người ngồi cũng sẽ không phải chen chúc khó chịu, kiệu nhỏ thì không được, người ngồi ở phía trên lắc lư không vững không nói, còn rất hẹp, muốn nằm một lát cũng không được.
Thẩm Ngọc Diệu suy nghĩ một chút liền lắc đầu, đi có một đoạn nàng không cần phải ngồi kiệu lớn như vậy: "Sắp tới rồi, chỉ là thời gian có hơi không thích hợp, đoán trừng phải ở Phượng Nghi cung của mẫu hậu ăn một bữa cơm rồi."
Buổi trưa đến cửa làm khách, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Diệu chọn thời gian này, nhưng nàng tương đối sốt ruột, không muốn chờ thời gian thích hợp.
Nàng có thể đợi, nhưng ai đó thì không thể đợi.
Mai Hương cười khẽ: "Hoàng hậu nương nương thường ngày đều nói muốn công chúa tới chỗ người dùng bữa, bồi người nói chuyện, hôm nay nếu nhìn thấy công chúa, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng."
Chuyện nguyên chủ được sủng ái, Thẩm Ngọc Diệu phi thường rõ ràng, nhưng nàng luôn cảm thấy không đúng lắm.
Thái tử tốt với nguyên chủ đến mức nguyện ý vứt bỏ mâu thuẫn giữa gia tộc mẫu thân, trong lòng hắn cực kỳ tín nhiệm nguyên chủ, Hoàng hậu còn tình nguyện đối xử tốt với nguyên chủ, hận không thể coi Nguyên chủ là con gái ruột.
Thật là thái quá, loại tình huống này mà cũng dám viết cho được.
Cái gì mà kịch bản ngàn người sủng ái vạn người mê, luôn cảm thấy rất kỳ quái.
Thẩm Ngọc Diệu cười như không cười lắc đầu: "Hy vọng mẫu hậu nhìn thấy ta vẵn sẽ vui mừng."
Đặc biệt là sau khi nghe tin tức nàng mang đến.
Sau khi biết Thẩm Ngọc Diệu rời khỏi Đông cung liền đi thẳng tới Phượng Nghi cung, Hoàng hậu ở phượng nghi cung bởi vì đau đầu mà nằm nghỉ ngơi cũng gắng gượng đứng lên.
Hôm qua bà bị nghịch tử chọc tức đến đau cả đầu, thật ra cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì.
Cũng may trong cung còn có Tứ phi Quý Hiền Thục Đức đều có thể giúp bà san sẻ việc trong cung, bà ngẫu nhiên len lén lười biếng nghỉ ngơi một ngày, sẽ không xảy ra đại loạn gì.
"Nương nương, sau khi Thất công chúa rời khỏi Đông cung, liền không ngừng chân đi về phía chúng ta, chắc là Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói rõ với nương nương, thánh chỉ của Bệ hạ truyền xuống, điện hạ khẳng định đã biết lợi biết hại, hiểu được hành động đêm qua là không đúng."
Đại cung nữ Đinh Lan đi theo bên cạnh Hoàng hậu nhẹ giọng nói, dịu dàng nói nhỏ trấn an Hoàng hậu đang lo lắng.
Nhưng Trịnh Uyển Uyển cũng không cảm thấy được an ủi, ngược lại nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, trong lòng tức đến phát đau.
"Nó hiểu được cái rắm ấy! Nó chỉ là một đứa đầu toàn mùn gỗ mà thôi, thật sự cho rằng sinh ra là Thái tử, liền có thể ngồi vững trên ngôi vị Thái tử, yên tâm vô lo à!" Trịnh Uyển Uyển mở miệng mắng nhi tử một câu, lần này Hoàng đế chỉ cấm túc Thái tử, là còn chừa lại mặt mũi cho Thái tử, cũng là giữ thể diện cho Trịnh gia: "Ngu xuẩn, vì một cung nữ mà muốn chết muốn sống, thành chuyện cười lớn cho đám người trong hậu cung."
Đinh Lan một bên giúp Trịnh Uyển Uyển mặc quần áo, vừa nghe mẫu thân mộc mạc mắng nhi tử, trong lòng thở dài, nhiều năm như vậy rồi, tính cách Trịnh Uyển Uyển vẫn giống như lúc còn ở trong khuê phòng, thẳng thắn sảng khoái, yêu cầu rất nghiêm khắc đối với người khác cũng như bản thân.
Tính tình như vậy đặt ở trong cung, thật sự sẽ phải chịu thiệt nhưng không hiểu tại sao lại ngồi được đến vị trí này.
"Nương nương, Thất công chúa đến rồi."
Bên ngoài có một cung nữ tới, thấp giọng nói với Hoàng hậu.
Vừa lúc Đinh Lan cài chiếc trâm ngọc vào tóc Hoàng hậu, ngọc ngà châu báu đầy đầu chiếu rọi lẫn nhau dưới ánh sáng, quả đúng là của cải làm chói mắt người đời.
Chỉ bôi một lớp son phấn nhẹ nhàng, đảm bảo dung mạo bệnh tật của mình không bị người khác nhìn ra, Trịnh Uyển Uyển mới đứng dậy đến chính điện gặp Thẩm Ngọc Diệu.
Thẩm Ngọc Diệu đã đợi gần một khắc* đồng hồ, nàng ngược lại không nhàm chán, đang hứng thú nhìn chằm chằm trân bảo đặt trên cái giá ở chính điện.
*1 khắc = 15 phút.*
Trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là một khối ngọc như ý, toàn thân xanh biếc, không hổ danh là Đế Vương Lục, góc cạnh trơn nhẵn, xem ra có người thường xuyên chơi đùa.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ngọc Như Ý này chỉ xuất hiện sau thiên thu yến năm nay của Hoàng hậu, hẳn là lễ vật sinh thần ai đó tặng Hoàng hậu, từ xưa đến nay vật bằng ngọc chính là biểu tượng của thân phận quý tộc, giá cả lại càng không hề rẻ, giá của Liên Thành Bích cổ còn cao hơn giá trị của một quốc gia, không biết khối Ngọc Như Ý này có giá bao nhiêu.
Phải có xuất thân như thế nào, mới có năng lực đưa nó vào tẩm điện của Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu yêu thích không nỡ rời tay.
"Hoàng hậu nương nương đến!"
Theo tiếng hô của thái giám, có người mặc y phục màu đỏ tía từ cửa bước vào, trên mặt váy thêu phượng hoàng ngẩng đầu ca vang, vô cùng hoa lệ.
"Nếu Ngọc Dương thích Ngọc Như Ý thì có thể cầm đi, có thể được con yêu thích, là vinh hạnh của nó."
Rõ ràng là đồ trang trí mình rất thích, lại có thể tùy ý cho đi, trong lời nói còn không thèm để ý chút nào, đây chính là sức mạnh của phú bà sao?
Thẩm Ngọc Diệu xoay người, cúi chào Trịnh hoàng hậu, đồng thời lắc đầu: "Trong sách nói, quân tử không đoạt đồ người khác thích, vật phụ mẫu yêu thích, nữ nhi lại càng không thể tranh giành với phụ mẫu, khiến phụ mẫu thương tâm. Đồ Mẫu hậu thích, nữ nhi làm sao có thể tùy ý lấy đi được, vậy chẳng phải là bất hiếu sao?"
Nàng nói chuyện làm việc cực kỳ khéo léo, hoàn toàn khác với trước đây, Trịnh Uyển Uyển có chút kinh ngạc, bà đưa tay chọt chọt cái trán của Thẩm Ngọc Diệu, động tác thân mật, thái độ rất giống Khúc Yên Nguyệt đối với Thẩm Ngọc Diệu, mang theo tình yêu mẫu tử nồng đậm.
"Đứa nhỏ này, mới đọc sách mấy ngày, liền học được đầy đạo lý rồi à? Cái gì mà bất hiếu, con cùng lắm là chỉ muốn một vật mà thôi, mẫu hậu có thể không cho con sao?" Hoàng hậu khoát tay áo, ra hiệu Đinh Lan phía sau tiến lên: "Lấy đi lấy đi, bổn cung gọi người đưa đến điện mẫu phi con."
Thẩm Ngọc Diệu khiếp sợ, quá hào phóng đi!
Không ai không yêu tiền, không yêu bảo vật, Thẩm Ngọc Diệu là một tục nhân, nàng siêu yêu những thứ này đó!
Vì thế ấn tượng của nàng đối với Hoàng hậu trong nháy mắt từ "có vấn đề" đến "không có vấn đề gì, nếu bà có vấn đề, thì vấn đề nhất định là nằm ở mình", một sự thay đổi rất lớn đã xảy ra.
Trịnh Uyển Uyển cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Thẩm Ngọc Diệu, nhưng bà chỉ nghĩ Ngọc Như Ý đã khiến Thẩm Ngọc Diệu vui vẻ, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
"Hôm nay thiện phòng có làm món con thích ăn, trưa nay ở lại chỗ mẫu hậu dùng bữa đi, có cần phái người đi bẩm báo với mẫu phi con không?"
"Nhận được sự sủng ái của mẫu hậu, nữ nhi không dám từ chối. Nữ nhi vừa rời khỏi Đông cung liền trực tiếp tới Phượng Nghi cung, còn chưa cho người đi thông báo với mẫu phi một tiếng."
"Được, Đinh Lan, ngươi tự mình đi đến Vĩnh Khang điện một chuyến, nói với Khúc Quý phi, bảo nàng không cần lo lắng." Trịnh Uyển Uyển nói, Phi Hoành đáp ứng, mang theo ngọc như ý dẫn theo cung nhân rời đi.
Nàng ta dẫn theo một đoàn người rời đi, trong điện chỉ còn lại một nửa, Hoàng hậu lại sai người đến trắc điện dọn cơm lên, một cung điện to như vậy lập tức trống không.
Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc, Thẩm Ngọc Diệu hiểu đối phương cũng giống như Tần Lương Đệ, muốn nói cho nàng biết một số bí mật mà người ngoài không thể nghe thấy.
Hôm nay nàng đi thăm ba nơi trong cung, lại nghe được những bí mật của ba người không thể nói với người ngoài, Thẩm Ngọc Diệu thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho công chúa được sủng ái sao?
Thẩm Ngọc Diệu vẫn cảm thấy bên trong có vấn đề.
Vạn vật do số phận ban tặng, đều không phải cho không, trên đời này không có yêu ghét vô cớ, thiên vị bất thường nhất định phải có lý do hợp logic.
"Mẫu hậu, Hoàng Huynh có chuyện muốn nhờ nữ nhi chuyển lời cho người, con thỉnh mẫu hậu nghe xong đừng nóng giận."
Thẩm Ngọc Diệu lên tiếng trước, chiếm lời thoại đầu của câu chuyện, điều khiển một phần tiết tấu.
Nghe nửa câu trước, Trịnh Uyển Uyển còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi Thẩm Ngọc Diệu thốt ra ba chữ cuối cùng, bảo bà đừng tức giận, trong lòng đã bốc hỏa tới nơi rồi.
Thông thường khi người khác nói gì đó, lại dặn dò đối phương đừng tức giận, cũng đã có thể tưởng tượng ra trước, nghe thấy chuyện đó chắc chắn sẽ tức giận.
Hơn nữa còn tức giận không nhẹ đâu.
Mà thực tế lại không khác nhiều so với giả định.
Thẩm Ngọc Diệu không nhìn ra vẻ mặt rõ ràng đã thay đổi của Trịnh Uyển Uyển, mở miệng nói rất nhiều lời, đại khái là miêu tả biểu hiện của Thái tử, đồng thời cũng nói cho Trịnh Uyển Uyển biết toàn bộ kế hoạch ra khỏi cung gặp mặt riêng của Thái tử.
Tại sao lại nói ra? ĐƯơng nhiên là vì muốn ném nồi rồi.
Sau này nếu có chuyện gì xảy ra cũng không thể trách một mình ta, cũng đừng giận chó đánh mèo lên ta, ta chỉ là một cô công chúa nho nhỏ, không gì có thể thao túng được ta đâu.
Thẩm Ngọc Diệu không lo lắng Trịnh Uyển Uyển sẽ ngăn cản Thẩm Trạc Tông, làm nàng không được xem vở kịch lớn này.
Thân là Hoàng hậu, ở trong cung Trịnh Uyển Uyển thực ra là một chủ nhân miệng cọp gan thỏ, nhìn thấy bà bị Hoàng đế đuổi ra khỏi gai yến ngày hôm qua, liền biết trong lòng hai phụ tử thiên gia kia Trịnh Uyển Uyển không có quyền lên tiếng với.
Theo lý thuyết mà nói, điều này không nên xảy ra, Trịnh Uyển Uyển và Hoàng đế Thẩm Sùng là một đôi phu thê, cả đời nâng đỡ lẫn nhau, ở bên nhau mấy chục năm rất hòa thuận, chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì lớn, là đôi phu thê tôn trọng lẫn nhau như khách tiêu chuẩn. Mà Thái tử từ nhỏ đã có rất nhiều kỳ vọng ký thác lên người hắn, dốc sức nuôi dạy nhi tử, tình cảm mẫu tử không tệ. Phụ tử Thiên gia hẳn phải kính trọng Trịnh Uyển Uyển mới đúng.
Nhưng điều phá hỏng bố cục trình là Trịnh Uyển Uyển xuất thân từ Trịnh gia, quả đúng là mặt trời ban trưa, một Trịnh gia mà sinh ra tới ba Hoàng hậu!
Mặc dù có một vị Hoàng hậu thuộc về tiền triều, nhưng điều này càng cho thấy Trịnh gia bất phàm, từ tiền triều đến nay, Trịnh gia vẫn luôn đứng vững.
Trong ký ức của nguyên chủ, khi còn nhỏ ngoài cung có một câu nói được lưu truyền rộng rãi.
Thiên tử giữ quốc, Trịnh thị đứng bên cạnh.
Thẩm Ngọc Diệu thật ra cũng có nghĩ tới, Tần Lương Đệ xuất thân rất cao, là thanh mai trúc mã của Thái tử lại chỉ có thể làm Thái tử Lương Đệ, vị trí của Thái tử phi đã bỏ trống ba năm, lẽ nào chuyện này có liên quan đến Trịnh thị?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]