Chương trước
Chương sau
"Sao Đại Hoàng huynh lại hành đại lễ vậy? Mau mau đứng lên, bị người ta nhìn thấy thì khó nói lắm."

Thẩm Ngọc Diệu rất muốn đứng bên cạnh nghe Thái tử giải thích hành động hành lễ đột ngột vừa rồi của hắn là như thế nào, nhưng ngẫm lại ở chỗ này lâu, sẽ lãng phí thời gian của nàng, chuyện này không có lãi.

Vì vậy, nàng mở miệng.

Thẩm Trạc Tông vẫn đang chờ Thẩm Ngọc Diệu nói những lời này, đúng như hắn tưởng tượng, Thẩm Ngọc Diệu sẽ hỏi hắn vì sao lại làm như vậy.

"Đây là vì cảm tạ Hoàng muội hôm qua đã hỗ trợ, đồng thời cũng là bồi lễ xin lỗi Hoàng muội, là vi huynh lại suy nghĩ không chu đáo, hại Hoàng muội thiếu chút nữa xảy ra chuyện."

Dựa theo suy nghĩ lúc trước của Thẩm Trạc Tông, giờ phút này Thẩm Ngọc Diệu hẳn là đại khái sẽ tỏ vẻ không có chuyện gì cả, đề tài này có thể nhẹ nhàng bỏ qua, không bao giờ nhắc lại nữa.

Sai lầm hắn phạm phải khi đó, đương nhiên cũng được xóa bỏ một phần, cho dù là ai cũng không thể nói đến chuyện này, tìm hắn gây phiền toái.

Tính toán này Thái tử rất xuất sắc, đáng tiếc Thẩm Ngọc Diệu trước mắt hắn đã không còn là tiểu công chúa ngốc nghếch mặc người bày bố trước kia nữa.

Thẩm Ngọc Diệu liếc mắt một cái liền nhìn ra chủ ý quỷ quái của Thái tử, nàng há có thể để Thái tử được như nguyện chứ?

Dĩ nhiên là cười tủm tỉm nhận lấy phần xin lỗi này rồi, đồng thời còn thuận tiện bò lên trên, hỏi Thái tử: "Bồi lễ xin lỗi cũng không phải nói ngoài miệng là xong, Đại Hoàng huynh lần này hơi không có thành ý rồi, muội muội hôm qua đã bất chấp cả tính mạng, nếu không phải Nguyên thống lĩnh võ công cao cường, các cấm quân thân thủ nhanh nhẹn thì hôm nay Đại Hoàng huynh cũng không nhất định có thể nhìn thấy ta đầy đủ cả đầu lẫn đuôi đâu."

Thẩm Trạc Tông nghe vậy khóe miệng khẽ giật giật, thu lại động tác hành lễ vừa rồi.

Đó chính là hành lễ của Thái tử, trên thiên hạ này có mấy người có thể được Thái tử khom lưng đâu?

Thẩm Trạc Tông rất muốn tinh tế lý luận chuyện này với Thẩm Ngọc Diệu, nhưng vừa rồi Thẩm Ngọc Diệu đã hoàn toàn né tránh hành lễ của hắn, hắn muốn dùng cái này gây khó dễ, cũng không làm được a.

"Vậy Hoàng muội muốn thế nào?" Thẩm Trạc Tông có thể làm gì được bây giờ, chỉ có thể nhịn, dùng ngữ khí ôn nhu nói chuyện với Thẩm Ngọc Diệu, làm nổi bật Thẩm Ngọc Diệu tựa như đang cố tình gây sự.

Nhưng trên thực tế, mỗi một câu Thẩm Ngọc Diệu nói đều là có lý lẽ có căn cứ, nếu Thẩm Trạc Tông để nguyên chủ hỗ trợ, với tính tình kia của nguyên chủ, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Tính cách nguyên chủ hấp ta hấp tấp, không cẩn thận như Thẩm Ngọc Diệu.



Tuy rằng Thẩm Ngọc Diệu cũng chẳng cẩn thận đến đâu cả.

"Quân tử tặng lễ, tặng đồ người thích, hay là Hoàng huynh tặng thứ ta thích đi." Thẩm Ngọc Diệu nhìn án thư của Thẩm Trạc Tông, phía trên đặt mực Huy Châu thượng hạng, cùng với nghiên mực Thanh Sơn, đều là bảo bối hiếm có khó tìm.

Thẩm Ngọc Diệu thân là công chúa, bên người không thiếu vàng bạc trang sức, nhưng những thứ có thể sử dụng trực tiếp không nhiều lắm, nàng còn chưa cập kê, cũng chưa lập gia đình, cho tới tận bây giờ đều là Khúc Yên Nguyệt cho nàng tiền tiêu.

Nguyên chủ ăn xài phung phí, mấy năm nay vẫn chưa tích cóp được gì.

Muốn Thẩm Ngọc Diệu nói, lễ vật tốt nhất chính là vàng bạc thật, nếu thật sự muốn bồi thường cho nàng, thì cứ khiêng từng rương từng rương vàng tới cho nàng đi!

Nhưng Thẩm Ngọc Diệu vẫn tương đối uyển chuyển, loại lời này không thể xúc động nói ra được, người cổ đại da mặt mỏng, nói ra thì có vẻ không đẹp mặt lắm.

Nàng nhìn vật phẩm quý giá như vậy, Thái tử đương nhiên hiểu được nàng muốn cái gì!

Ngay từ đầu Thẩm Trạc Tông thật sự không hiểu, sau đó thấy ánh mắt Thẩm Ngọc Diệu dán chặt lên nghiên mực, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Lúc trước muội muội này của hắn hình như đã từng nói, coi trọng một quan lục phẩm đã có thê thất.

Khi đó hắn cực kỳ nghiêm khắc nói với Thẩm Ngọc Diệu, cho dù thân là công chúa, cũng không thể tùy hứng như thế.

Nhưng hiện tại hắn so với Thẩm Ngọc Diệu lúc đó còn tùy hứng hơn, ngược lại chẳng có tư cách gì quản giáo Thẩm Ngọc Diệu, huống hồ lần này Thẩm Ngọc Diệu thật sự đã dốc toàn lực giúp hắn, hiện tại lại rõ ràng không thể qua loa cho xong.

Xem ra hắn phải hy sinh thanh danh của mình một lần, làm ác nhân ép buộc thần tử.

Thẩm Trạc Tông nghĩ như vậy, cũng không có bao nhiêu miễn cưỡng, Thẩm Ngọc Diệu là công chúa, chiều ý công chúa là chuyện rất nhiều nam tử trên thế gian này có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Nữ nhi Thiên gia chẳng lẽ còn không mạnh bằng tên quan lục phẩm quan, đây là vinh hạnh của tên quan lục phẩm hèn mọn kia, hơn nữa Đại Trang không có phò mã, không thể nắm quyền, mượn sự sủng ái của Thẩm Ngọc Diệu, nói không chừng tương lai tên Quan lục phẩm kia có thể phát đạt, từ đó đường mây thẳng tắp.

Đến lúc đó Thái tử hắn chính là người thúc đẩy nhân duyên, coi như là có ơn với tên quan lục phẩm kia, Thẩm Trạc Tông nghĩ đến đây, cảm thấy chủ ý này không tồi, vừa có thể dỗ Thẩm Ngọc Diệu vui vẻ, lại có thể khiến hắn cao hứng.

Cả nhà đều hoan hỷ.

"Được, muội muốn thủ dụ của Thái Tử, vi huynh liền cho muội một phần, nhưng không thể trực tiếp ra lệnh cho tiểu quan kia hưu thê cưới người khác, hành động này thật sự là không hợp lễ nghĩa, nhưng vi huynh sẽ viết thủ dụ lấy tình hiểu lý, bảo tiểu quan kia sớm suy nghĩ thông suốt."

Thẩm Trạc Tông nói xong, muốn xắn tay áo tiến lên viết.

Thẩm Ngọc Diệu vừa nghe lời này thật sự ngây người, có phải đêm qua Thẩm Trạc Tông bị Hoàng đế đánh nên đầu óc hỏng rồi không,

Đang nói cái quái gì vậy?

Trước khi Thẩm Trạc Tông thật sự hạ bút, Thẩm Ngọc Diệu rốt cục nhớ tới đây là mớ hỗn độn mà nguyên chủ để lại cho nàng, nàng xuyên qua mới được hai ngày, Thái tử còn chưa biết nàng đã từ bỏ những ý nghĩ của nguyên chủ.

Giờ phút này, tuy rằng thân thể của nàng vẫn là mười bốn tuổi, nhưng đã có linh hồn một cô gái hai mươi bốn tuổi, không có ấu trĩ như vậy, cũng không thích làm cái gì mà dây dưa xoắn xuýt đồ.

Độc thân mới là vui vẻ nhất, kẻ hồng trần bị mắc kẹt trong mớ hỗn loạn tình ái thì biết cái gì gọi là khoái hoạt độc thân cơ chứ: "Hoàng huynh chờ chút, ta đã không thích tiểu quan kia nữa rồi, hắn quá già."

Thẩm Ngọc Diệu nói một câu, hình như có một mũi tên vô hình đâm xuyên qua lồng ngực Thái tử.



Lão tiểu quan kia không phải lớn bằng hắn sao? Lần này Thẩm Trạc Tông thật sự không viết, hắn nhìn Thẩm Ngọc Diệu, ánh mắt rất kỳ quái.

Không xác định được là tức giận vì bị vạch trần nhiều hơn hay là tiếng thở dài cảm thán vì tháng năm vô tình nhiều hơn.

Thẩm Ngọc Diệu đối diện với ánh mắt của Thẩm Trạc Tông, cũng ý thức được mình đã nói sai, xấu hổ ho khan một tiếng, thật ra nàng cũng khá già rồi, ẩy không đúng, cái gì mà già với không già, đó gọi là thanh niên chính trực hiểu khum.

"Hoàng huynh, ta chỉ muốn ra ngoài cung đi dạo một chút, tiện thể tìm một cao nhân có thể dạy ta tập võ. Không cần có bản lĩnh gì, cường thân kiện thể là được."

Yêu cầu sau không có gì khó khăn, dưới tay Thái tử có không ít người tài giỏi, chỉ là yêu cầu trước rất khó làm được a.

"Vi huynh còn bị nhốt ở Đông cung không thể đi đâu, làm sao giúp muội đi ra ngoài đây, huống hồ gần đây bên ngoài không được yên bình, nếu để phụ hoàng biết muội tự ý xuất cung, cẩn thận trở về phải chịu đòn đấy."

"Ta không phải xuất cung để làm chuyện không còn mặt mũi nhìn mặt người khác, vì sao phải lén lút đi trốn khỏi Đông cung bị cấm túc, ta cũng đâu có ở Đông cung."

Ngực Thẩm Trạc Tông lại trúng hai mũi tên, lần này khiến hắn rất khó chịu.

Đây quả là một muội muội tốt, Na Đề Bất Khai Đề Na Hồ*.

*哪壶不开提哪壶 (Na đề bất khai đề na hồ): Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm),khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "提" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.*

Thẩm Ngọc Diệu thật ra cũng không phải cố ý, nàng không có ý định đắc tội với Thái tử, hiện tại đắc tội với Thái tử cũng chẳng có quả ngọt để ăn.

"Hoàng huynh nếu huynh không thể giúp ta xuất cung, vậy thì đáp ứng ta một việc khác, thế nào?"

Thẩm Ngọc Diệu lại hỏi.

Thẩm Trạc Tông xem như đã hiểu, phỏng trừng trong lòng Thẩm Ngọc Diệu đã sớm có tính toán, hiện tại chẳng qua chỉ là tiểu xảo thăm dò điểm mấu chốt của hắn mà thôi.

"Rốt cuộc là muội muốn làm gì?"

Bất đắc dĩ, Thẩm Trạc Tông bắt đầu suy nghĩ lại, rốt cuộc vì sao hắn không nghĩ tới hợp tác với Thẩm Ngọc Diệu, Thẩm Ngọc Diệu quả thật có thể giúp được hắn, nhưng cũng có thể gài bẫy hắn chứ.

Hơn nữa Thẩm Ngọc Diệu còn là một nhân tố bất ổn, nếu nàng mất hứng, trở tay lừa hắn một cú, dù không phải loại nghiêm trọng nhưng Thẩm Trạc Tông cũng không có cách nào đáp lại.

Thật sự là trong lòng nghẹn đến hoảng hốt nói không nên lời.

Thẩm Trạc Tông sống không vui, Thẩm Ngọc Diệu liền vui, trên đời này làm sao có thể để một người đoạt đi hết thảy những gì tốt đẹp được.

"Kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý cho ta một mình xuất cung du ngoạn, cho nên muốn thỉnh hoàng Huynh xin cho Hoàng tẩu đi cùng ta."

"Hoàng tẩu muội còn đang mang thai..." Thẩm Trạc Tông theo bản năng nghĩ đến Khởi La.

Thẩm Ngọc Diệu khoát khoát tay, cười nói ra những lời làm trái tim Thái tử đau đớn: "Người đó không phải là Hoàng tẩu ta, Hoàng huynh, nàng ta chỉ là Thái tử lương viện, còn chẳng đủ tư cách để ta gọi nàng ta là Hoàng tẩu, ta nói hoàng tẩu là chỉ người khác cơ."

Còn có người khác, chỉ có thể là Tần Thục Quân.

Biểu tình Thẩm Trạc Tông không ổn định, trong nháy mắt hắn toát ra vẻ âm ngoan hoàn toàn bất đồng với biểu hiện ngày thường của hắn.



Nữ tử hắn yêu thương, không thể trở thành thê tử trên danh nghĩa của hắn, chuyện này bị Thái tử coi là vô cùng nhục nhã.

Là một loại chế giễu năng lực của hắn.

Được phong làm Thái tử Lương Viện một lần nữa tiến cung, còn được phép an ổn sinh hạ hoàng tự, nếu là hoàng tử, ngày sau còn có cơ hội tấn chức, đoán chừng bản thân Khởi La rất hài lòng với tiến triển của vụ việc này.

Chỉ là Thái tử không hài lòng mà thôi.

Có lẽ là do hắn yêu Khởi La, nhưng thật chất là yêu chính mình nhiều hơn, hắn xem chuyện yêu Khởi La này như một cuộc tranh đấu với phụ thân, đồng thời cũng nhiệt tình nâng Khởi La lên vị trí cao hơn.

Khởi La trong lòng hắn, chẳng khác nào một phần của hắn, là tài sản riêng, tượng trưng cho sự tồn tại của hắn.

Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy một mặt âm u trong nhân cách Thái tử từ sự bất mãn của Thẩm Trạc Tông, Thái tử được nuôi dưỡng trong sự giáo dục tinh anh ưu tú nhất, nhưng thực chất lại rất đáng khinh.

Thẩm Trạc Tông cắn răng đáp ứng yêu cầu này: "Có thể, chỉ cần phụ hoàng đồng ý."

Giờ phút này hắn đã bị Thẩm Ngọc Diệu khơi mào lửa giận, thiêu đốt một phần lý trí, hắn hoàn toàn quên mất, hiện tại cung vụ trong Đông cung, phần lớn đều do Tần Thục Quân xử lý.

Tần Thục Quân gả đến Đông cung, đến nay đã ba năm, trong ba năm này, Đông Cung đã thay đổi rất nhiều. Lúc này Đông Cung đã không còn là Đông Cung trước kia, Tần Thục Quân đã dung nhập vào Đông Cung trở thành một phần của tòa cung điện này.

Một khi Tần Thục Quân rời đi, nếu không sắp xếp ổn thỏa, Đông Cung có thể sẽ lộn xộn mất vài ngày.

Xử lý không tốt, rối loạn cả mười ngày nửa tháng cũng không phải là không có khả năng.

Tất cả phụ thuộc vào việc Thái tử có thể bắt đầu nhanh chóng hay không.

Thẩm Trạc Tông là Thái tử cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm, trong tay hắn cũng có cả đống việc, Tần Thục Quân vừa đi, phỏng chừng hắn sẽ phải tăng ca không có thời gian đi gặp Khởi La.

Giờ phút này Thái tử vẫn chưa biết, một lần buông thả bản thân sẽ phải trải qua vài ngày không thấy ánh mặt trời.

Giống như lúc này Thẩm Ngọc Diệu cũng không biết, lần này xuất cung, sẽ thay đổi cả cuộc đời nàng ở Đại Trang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.