"Hồi công chúa, có một người không chịu được cực hình, những người còn lại có thể vẫn phải chờ thêm chút nữa." Vu Tam nói.
Mới qua một ngày, loại người liều mạng buộc đầu vào thắt lưng sống qua ngày này, không chịu nhả nhanh như vậy đâu.
Thẩm Ngọc Diệu biết có một người chịu mở miệng, còn giật mình ấy chứ, thế mà lại thật sự có kẻ sương mềm? Còn chưa hành hình được bao nhiêu đã trực tiếp đầu hàng?
Quả là một kẻ thức thời là tuấn kiệt.
Thật ra đây lại là một kẻ thông minh đấy chứ, biết trốn không nổi, cũng chẳng tốt lành gì, thay vì bị hành hình thống khổ mà chết, còn không bằng ngoan ngoãn mở miệng, vớt vát chút thống khoái, miễn phải chịu đầy đọa.
"Ta muốn xem khẩu cung."
Thẩm Ngọc Diệu hiện tại vẫn rất tò mò về lai lịch và mục đích của đám người kia, lời khai của một người không đủ thuyết phục, nhưng đủ để thỏa mãn sự tò mò nhất thời của nàng.
Vu Tam nghe theo, đi đến bên cửa sổ, huýt sáo.
Tiếng huýt sáo kia rất giống một loài chim, hơn nữa nàng ấy thổi một cách nhẹ nhàng không có quy luật, người khác nghe được chỉ cảm thấy đây là chim hót ầm ĩ.
Nhưng tai Thẩm Ngọc Diệu rất tinh, nàng nghe thấy từ lúc bắt đầu tổng cộng có ba tiếng huýt sáo, có quy luật nha.
Đây hẳn là ám hiệu trong truyền thuyết, còn rất cao cấp.
Rất nhanh, đã có một người nhảy lên, đưa tới một ống trúc nhỏ, trong nháy mắt lại biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-de-o-the-gioi-luyen-ai-nao/3087102/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.