Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Cẩn đến Ngọc Độ trấn, không phải vì vài tên thủ hạ không chịu cố gắng, mà là vì một nữ tử.

Hắn đã rời khỏi hoàng cung đến phủ riêng, đương nhiên là cũng đã đến lúc đề cập đến chuyện hôn sự, phủ Vương gia lớn như vậy, không thể ngay cả một nữ chủ nhân cũng không có được.

Khúc quý phi coi trọng nữ nhi thứ hai của Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh là Thạch Thải Văn, Thạch Thải Văn đã qua tuổi cập kê mười lăm, kém Thẩm Thanh Cẩn bốn tuổi, rất thích hợp.

Xuất thân lại càng thích hợp!

Thái tử cưới Tần Thục Quân, phía sau có Tần Quốc Tương là chủ sĩ tộc chống lưng, Hoàng hậu lại xuất thân từ Đại sĩ tộc Trịnh thị, nếu có chút tâm tư khác, tuyệt đối không thể tranh thủ sự ủng hộ của sĩ tộc thêm lần nữa, rất có thể sẽ bị sĩ tộc trở tay bán đi.

Trái ngược với sĩ tộc là địch không phải bạn, những quan viên xuất thân nghèo khó coi Thạch Bành Sinh là thủ lĩnh, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ chối chiêu trò lấy lòng Hoàng tử.

Gia tộc của các quan viên xuất thân nghèo khó đã sớm xuống dốc, có người xuất thân từ nhà làm nông chân chính, nếu họ muốn thay đổi địa vị thì dù có ba hay năm thế hệ cũng có khả năng.

Nhưng ai có thể chắc chắn được ba đời năm đời gia tộc mình đều sinh ra được những hài tử đủ ứ tú chứ?

Lúc này, bắt tay phò trợ Hoàng tử leo lên ngôi vị hoàng đế, kiếm được một phần công lao phục tùng hoàng đế, chính là một con đường tắt khá dễ đi.

Khúc quý phi và Thẩm Thanh Cẩn đều cho rằng Thạch Bành Sinh là một người tốt, đầu tiên bản thân Thạch Bành Sinh xuất thân nghèo khó, tiếp theo thê tử của ông ta và thê tử của Tần Quốc Tương lại là tỷ muội ruột thịt, cũng không tính là không liên quan gì đến sĩ tộc, thuận tiện cho hành động của bọn họ sau này.

Họ cho rằng Thạch Bành Sinh sẽ không cự tuyệt mối hôn sự tốt này, cho dù không đi đường tắt, trong nhà có hài tử kết thông gia với hoàng thất, cũng đủ để bảo vệ gia tộc ba mươi năm an ổn.

Nhưng Thạch Bành Sinh thế mà lại cự tuyệt.

Không chỉ cự tuyệt, mà còn để nữ nhi ra ngoài chơi, tránh cuộc tuyển chọn Vương phi cho Thân vương.

Thật ra Thẩm Thanh Cẩn lại cảm thấy chẳng sao cả, đại diện cho xuất thân nghèo khổ không chỉ có mỗi một Thạch Bành Sinh.

Nhưng bị người ta ghét bỏ như thế, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Thẩm Thanh Cẩn, hắn thân là con của Quý phi, trong số đám Hoàng tử trong cung, cũng chỉ có một mình Thái tử có thể hơn hắn một cái đầu, ai biết thần tử bên ngoài lại có thể khiến hắn phải nuốt một phần ủy khuất.

Thẩm Thanh Cẩn càng nghĩ càng thấy mất mặt, lúc Khúc Yên Nguyệt hỏi hắn nghĩ như thế nào, nói hắn rất thích nữ nhi Thạch gia, cảm thấy Thạch gia môn phong không tệ, hy vọng có thể cùng Thạch gia ở chung.

Sau đó hắn liền lặng lẽ đến Ngọc Độ trấn nơi Thạch Thải Văn ở.

Thẩm Thanh Cẩn kỳ thật có chút hối hận, hắn không cần phải vì một nữ tử chưa từng gặp mặt mà làm việc như vậy.



Huống hồ Ngọc Dương cũng ở Ngọc Độ trấn, nếu bị Ngọc Dương biết hắn đuổi theo người tới Ngọc Độ trấn, thì mặt mũi đều mất sạch.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, không vào gặp cũng không hay cho lắm.

Thẩm Thanh Cẩn suy nghĩ lại, quyết định hay là cứ đi xem một chút.

"Lái xe, vào Ngọc Độ trấn." Hắn phân phó gã sai vặt bên ngoài.

"Vâng" Gã sai vặt đáp một tiếng, đơn giản an bài nhân thủ, sau đó xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Họ bước vào trấn trước khi màn đêm buông xuống.

Bởi vì trời đã tối, Thẩm Thanh Cẩn cũng không muốn nửa đêm lại mò đi gặp muội muội, cho nên tùy tiện tìm một khách điếm nghỉ ngơi.

Mà khi hắn vào trấn, Thẩm Ngọc Diệu cũng đã biết hành tung của hắn.

Đối với vị ca ca ruột này, Thẩm Ngọc Diệu liền nói hai chữ — Không quen.

Thật sự không quen, nguyên chủ không thích vị ca ca này, vừa vặn Thẩm Thanh Cẩn cũng không thích nguyên chủ, những lúc hai người gặp mặt hơn phân nửa là tán gẫu, hoặc là cãi nhau, không vui mà tan.

Một ca ca ruột đáng xấu hổ!

Sau khi Thẩm Ngọc Diệu biết đối phương đến, chỉ muốn cuốn gói bỏ chạy xuyên đêm.

Dù có thuộc dạng trâu bò đi chăng nữa, cũng không muốn nửa đường đi bị ép buộc giao lưu.

Hơn nữa cũng chẳng có gì náo nhiệt để xem. Nếu không chạy mà ở lại thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác xem.

Nhưng Vu Tam quá toàn năng, nếu Thẩm Ngọc Diệu không thu Vu Tam làm thủ hạ, phỏng chừng chờ tới tận khi Thẩm Thanh Cẩn đứng trước mặt nàng, nàng mới có thể ý thức được đối phương đến Ngọc Độ trấn.

"Công chúa, ngày mai hẳn là Thân vương sẽ tới bái phỏng, thuộc hạ có cần phải chuẩn bị gì không?" Vu Tam không biết nội tâm Thẩm Ngọc Diệu muốn điên cuồng chạy trốn, nàng ấy thậm chí còn cân nhắc tăng cường lực lượng thủ vệ canh gác khách điếm, dù sao hiện tại trong khách điếm có tới hai vị đời sau của dòng dõi hoàng gia. "Mặt khác, công chúa có cần nói chuyện này với Thạch nhị tiểu thư không?"

"Chuyện này thì liên quan gì đến Thạch nhị tiểu thư, nàng ấy chỉ đến đây du ngoạn thôi mà."

Trầm Ngọc Diệu nhạy bén cảm giác được một tia không thích hợp.

Vu Tam thành thành thật thật nói hết những gút mắc xảy ra gần đây giữa Thẩm Thanh Cẩn và Thạch gia, nghe xong trong đầu Thẩm Ngọc Diệu chỉ có một ý nghĩ, mạng lưới tình báo của Ám Vệ thật sự rất trâu bò!

Nội tâm rục rịch, có thể cho nàng cái mạng lưới tình báo này được không!

Vì mạng lưới tình báo này nàng có thể cân nhắc gọi tra cha một tiếng ba ba yêu dấu!

Vu Tam là người không hề có tài ăn nói, chỉ biết khô khan đọc tình báo, nhưng những gì nàng ấy nói lại kiến người ta cảm thấy như sự tình đang diễn ra ngay trước mắt chân thực sống động, có thể thấy được tình báo vô cùng tỉ mỉ chi tiết.

Đáng tiếc trước mắt Thẩm Ngọc Diệu chỉ có thể thèm thuồng, đồ ngon không có phần của nàng a, về sau tất cả đều là của Thái tử.

Nhưng mà cái này cũng không dễ nói.

Sau khi dồn nén khao khát mạng lưới tình báo xuống tận đáy lòng, suy nghĩ còn lại trong đầu Thẩm Ngọc Diệu cũng chỉ có một.

Đây là tiểu thuyết ngôn tình bối cảnh cổ đại gì ấy hả?



Đúng vậy, theo những gì Thẩm Ngọc Diệu nghe được, khúc mắc giữa Thẩm Thanh Cẩn và Thạch Thải Văn, cực giống như loại tiểu thuyết cổ xưa "Nữ nhân nàng đã thành công thu hút sự chú ý của ta".

Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, cho dù hình thức biểu hiện không giống nhau, chung quy lại thì trọng tâm vẫn không thay đổi.

Ngẫm lại bộ não yêu đương "Vì người, có thua cả thế giới thì sao chứ", lại nhìn Thẩm Thanh Cẩn "Nàng không giống những người khác", bộ dáng trông mong đuổi tới tận đây, Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy, vị ca ca này cũng không phải không thể gặp mặt một lần.

Có náo nhiệt xem rồi!

"Thật ra trước đây Thạch nhị tiểu thư đã định qua một mối hôn sự, đã đến tận bước bàn luận chuyện cưới hỏi, chỉ là mối hôn sự kia, cuối cùng lại rơi vào tay đường tiểu thư Thạch gia Thạch Hiểu Hiểu."

Thạch Hiểu Hiểu.

Thạch gia chỉ có một vị đường tiểu thư, đó chính là Thạch Hiểu Hiểu năm ngoái mới từ quê tới đây.

Phụ thân Thạch Hiểu Hiểu chính là đường huynh xa của Thạch Bành Sinh, lúc trước làm quan, trong nhà cũng coi như cũng có chút tiền tài, khổ nỗi số không được may, quê nhà gặp lũ, cấp trên phạm sai lầm lớn, ông ta trở thành một trong những vật tế thần mà cấp trên đẩy ra, giáng chức đày đến nơi chướng khí hoành hành ở phía nam.

Nhớ tới nữ nhi trong nhà đã lớn tuổi, lần này đi theo, sợ là chỉ có thể tìm một quả dưa vẹo táo nứt làm con rể.

Không muốn nữ nhi chịu thiệt, mới đưa Thạch Hiểu Hiểu đến kinh thành, nương tựa Thạch Bành Sinh.

Lão cấp trên hố phụ thân của Thạch Hiểu Hiểu, lại chính là Đỗ Cao Tuấn.

Mà lần này Đỗ Cao Tuấn sở dĩ bị kéo xuống ngựa, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là năm Tả Châu bị lũ lụt, lão ta tham ô lương thực cứu trợ thiên tai mà triều đình đưa tới.

Biết còn có chuyện này tồn tại, Thẩm Ngọc Diệu không nói gì, trách không được Dương Thành Nghiệp lại nghi ngờ Thạch Bành Sinh sát hại người trung thành lương thiện, đây cũng coi như là có thù có oán.

"Rắc rối ghê, sao hôn sự lại rơi xuống đầu nàng ta vậy?" Ánh mắt Thẩm Ngọc Diệu sáng lên hỏi Vu Tam, muốn nghe được bát quái hoàn chỉnh từ chỗ Vu Tam.

Kết quả Vu Tam lắc đầu.

"Thuộc hạ không rõ lắm, Thạch gia ngậm miệng rất chặt, trước mắt còn chưa từng hạ lễ, chỉ nghe nói là tân khoa Trạng Nguyên năm nay.''

Tân khoa Trạng Nguyên đúng là rất có tiền đồ, không giống như các thế hệ sau mỗi năm thi một lần, trạng nguyên trong Hàn Lâm viện một người so một người lại không hề giống nhau, ở Đại Trang ba năm mới thi một lần.

Bởi vì Đại Trang vừa bước chân vào thời kỳ thịnh vượng, triều đại trước chà đạp nhân tài không ra hình ra dạng, dân gian căn bản không thể mỗi năm lại bồi dưỡng được một lớp người mới, nhưng xem ra mấy năm nay nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không tệ lắm, phỏng chừng qua vài năm nữa sẽ chậm rãi đổi thành mỗi năm thi một lần.

Cho người có năng lực một con đường thăng tiến, cũng có thể dùng những người này áp chế thế lực của môn phiệt sĩ tộc trong triều.

Thẩm Ngọc Diệu suy nghĩ một chút, không nhớ ra nổi tân Trạng Nguyên là ai.

Chính là còn chưa thành hôn, vậy thì đoán chừng là còn rất trẻ, chắc là rất có tiềm lực, ánh mắt Thạch Bành Sinh không tệ, sao ông ta lại lạnh mặt vô tư dâng con rể quý như vậy cho biểu chất nữ của mình ta?

Trong chuyện này chắc chắn là có vấn đề! Trầm Ngọc Diệu nhớ tới lời lúc trước Thạch Thải Văn nói với Dương Khả Khanh, nàng ấy nói hôn sự của đường muội mình là do Dương Khả Khanh phá hoại.

Thẩm Ngọc Diệu lấy tố chất ăn dưa của mình thề, đường muội này chắc chắn là Thạch Hiểu Hiểu! Bởi vì Thạch Thải Văn cũng không có đường muội khác.

Ái chà, trong này khẳng định còn có yếu tố yêu hận tình thù gì đó, không được, nàng không thể đi, nàng nhất định phải nán lại ăn sạch quả dưa này!

Chuyện liên quan đến Thạch Thải Văn và Thẩm Thanh Cẩn chắc chắn không thể hỏi trực tiếp, nhưng chuyện liên quan đến Dương Khả Khanh, Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn có thể trực tiếp tra ra đáp án từ trong miệng Thạch Thải Văn.



Bởi vì đó là chính miệng Thạch Thải văn nói trước mặt mọi người.

Vì thế ăn cơm tối xong, Thẩm Ngọc Diệu không ngủ được, cầm một ngọn đèn dầu đi tìm Thạch Thải Văn tâm sự.

Hôm nay nàng và Thạch Thải Văn chơi trên phố cả nửa ngày, hai người tuổi tác sêm sêm nhau, tính cách cũng tương đối tùy tiện, ở chung rất hợp.

Tình bạn giữa các cô gái luôn có thể nhanh chóng nóng lên, nếu có thêm một cảnh thắp nến tâm sư, thì lại càng thân thiết hơn.

Cho nên khi Thạch Thải Văn nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệu cầm đèn dầu tới, không chỉ không đuổi người, còn đặc biệt nhiệt tình chiêu đãi, tìm một đống đồ ăn vặt trái cây các loại, hai người ngồi trên chiếc giường nhỏ, vừa ăn vừa nói.

Nếu Thẩm Ngọc Diệu đã đến để nghe bát quái, vậy khẳng định phải thả con tép bắt con tôm trước, gần đây bát quái náo nhiệt nhất đương nhiên chính là chuyện liên quan đến Thái tử, nhưng nàng lại không thể trực tiếp nói tên thái tử, nàng nói, Thạch Thải Văn cũng nghe không được.

Nhưng cái này không làm khó được Thẩm Ngọc Diệu, nàng tùy tiện bịa một bút danh, biến tấu sự tình, từ chuyện xảy ra phía bên trong bức tường hoàng cung, biến thành chuyện xảy ra ở một vùng nông thôn đất rộng tám mẫu.

Thái tử biến thành một đại lang được phụ thân yêu thích, hết mực yêu thương, tương lai sẽ thừa kế rất nhiều bất động sản, Hoàng đế từ người giàu có nhất thiên hạ, biến thành một lão dân thường trong nhà có chút tài sản.

Hoàng đế chân chính xuống đất cầm cuốc vàng.

Bất quá bối cảnh thân phận không quan trọng, quan trọng là nội dung câu chuyện nha!

Thạch Thải Văn nghe rất nhập tâm, chờ nghe đến kết chuyện, Thẩm Ngọc Diệu nói đại lang kia ép buộc phụ mẫu, phụ mẫu gật đầu để nô lệ mang thai vào nhà, thậm chí còn hứa hẹn nếu nô lệ sinh được con trai, liền chuộc thân cho nô lệ, giúp ả ta thoát khỏi phận nô tịch, ngang hàng tỷ muội với tức phụ của đại lang, nàng ấy tức giận đến đỏ cả mặt.

"Quá hoang đường! Tức phụ của đại lang kia thật xui xẻo, gặp phải một gia đình như vậy, người trong nhà nàng đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ không có phụ thân huynh trưởng làm chỗ dựa cho nàng, thay nàng đòi lại công đạo sao! Còn cả tên đại lang kia nữa, hắn không chỉ dây dưa tằng tịu với ả nô lệ kia, mà còn mang thai con ngoài giá thú, hắn nên bị đánh chết trước bài vị tổ tiên mới đúng!"

Thẩm Ngọc Diệu nghe mà líu cả lưỡi, nàng chỉ là muốn xem chuyện vui của Thái tử, Thạch Thải Văn lại trực tiếp muốn mạng Thái tử.

Bất kể là Thái tử hay Vương gia, ở thời đại này, nam nhân phần lớn đều là tam thê tứ thiếp, nếu về sau Thạch Thải Văn về chung một nhà với Thẩm Thanh Cẩn, Thẩm Ngọc Diệu nghi ngờ kết hôn chưa được bao lâu, ca ca ruột của nàng sẽ đoản mệnh mất.

Hừm? Nghe có vẻ hơi kích thích à nha.

"Thế gian này từ trước tới nay đều như thế, cực kỳ bất công với nữ tử. Nam tử có thể tam thê tứ thiếp triều tam mộ tứ, nữ tử lại bị bắt phải một lòng một dạ đến già." Thẩm Ngọc Diệu thở dài, cho nên nàng mới không muốn thành thân ở thời đại này, thậm chí cũng không muốn yêu đương.

Nam nhân có quá nhiều tật xấu.

"Lúc trước ngươi nói, hôn sự của đường muội ngươi bị Dương Khả Khanh phá hủy, vậy chẳng phải thanh danh của nàng sẽ bị hủy, sau này khó có thể tái giá sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.