Chương trước
Chương sau
Thạch Thải Văn ăn cơm xong trở về nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, đợi lát nữa mới tới.

Nhân lúc này, Thẩm Ngọc Diệu hỏi Vu Tam: “Thấy huynh ấy đi đâu không?”

“Hồi công chúa, xe ngựa của Thân vương đến Phạm phủ.”

“Phạm phủ?” Thẩm Ngọc Diệu nhíu mày: “Huynh ấy cũng nuôi mèo?”

Vừa nói tới Phạm phủ, rất khó khiến người ta không liên tưởng đến việc nuôi mèo, mèo Phạm phủ chính là điểm đến du lịch nổi tiếng của Ngọc Độ trấn.

“Thuộc hạ không biết, chuyện chi tiết hơn, còn cần phải điều tra lại.” Vu Tam có gì nói đấy, không khoa trương tình báo trong tay mình.

Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu: “Được, nhìn chằm chằm Thân vương là được.”

Nàng nói xong, nhìn về phía ống trúc đặt trên bàn trang điểm, là lời khai buổi sáng Vu Tam vừa đưa cho nàng, phần khai đầu tiên, Thẩm Ngọc Diệu thậm chí còn không đọc kỹ, bởi vì những lời trên đó, gần như giống y những gì tên tiểu nhị nói.

Ngược lại, lời khai thứ hai này có giá trị hơn nhiều.

Trong lời thú tội này, sự thật gần như hoàn toàn được tiết lộ ra trước mặt nàng.

“Hôm nay trước khi trời tối, sợ là chúng ta phải cùng Hoàng tẩu trở về Thiên m Quan, bên này nhất định phải quét dọn sạch sẽ, đừng để những người khác phát hiện manh mối.”

Thẩm Thanh Cẩn cũng tới rồi, nàng không thể ở mãi dưới chân núi chơi đùa được, nhất định phải chạy đến trước mặt lão thái thái lấy lòng.

Thẩm Ngọc Diệu không muốn thua Thẩm Thanh Cẩn, trên toàn bộ tất cả các phương diện.

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Vu Tam thật sự là quá toàn năng, nếu như dưới tay nàng có thêm mấy người như vậy nữa, là nàng có thể yên tâm nằm ì trong cung, ngồi chờ tới cuối ẵm chiến thắng rồi.

Thẩm Ngọc Diệu ảo tưởng một chút, sau đó lại trở về hiện thực.

Ngay khi Vu Tam vừa rời đi, Thẩm Ngọc Diệu cầm ống trúc lên, trên tờ giấy bên trong, giấy trắng mực đen ghi chép rõ ràng chứng cứ phạm tội liên quan đến Thẩm Thanh Cẩn.

Thẩm Thanh Cẩn năm nay mười chín tuổi, cách hai mươi tuổi, còn nửa năm nữa.

Mà lịch sử của hắn, khi hắn mười lăm tuổi đã có thể tự do ra vào hoàng thành, liền bị phơi bày.

Đỗ Cao Tuấn ngay từ đầu làm quan coi như cũng thanh liêm, làm việc cẩn thận, không cầu công lao, chỉ cầu không sai sót.

Nhưng con đường làm quan của ông ta lại nhiều lần thất bại, nhất là khi nhìn thấy bạn tốt từng bước thăng tiến, mà ông ta chỉ có thể năm này qua năm khác ở phía dưới lết qua từng ngày, ông ta bắt đầu không cam lòng.

Dương Thành Nghiệp xuất thân Dương gia, ông có thể thuận buồm xuôi gió bò lên trên, nhưng Đỗ Cao Tuấn thì không.

Đỗ Cao Tuấn tự nhận bản lĩnh tài học cũng không kém Dương Thành Nghiệp, ông ta chỉ thiếu một xuất thân cao quý, vì thế ông ta bức thiết muốn có một chỗ dựa vững chắc.

Đỗ Cao Tuấn không tính là người của Thẩm Thanh Cẩn, nhưng Đỗ Cao Tuấn có ngày hôm nay, hầu như đều là mưu đồ của Thẩm Thanh Cẩn.

Đầu tiên, Thẩm Thanh Cẩn cứu một nhóm trẻ mồ côi.

Những cô nhi này năm xưa từng được Đỗ Cao Tuấn trợ giúp, lần thứ hai trở lại bên cạnh Đỗ Cao Tuấn, lấy danh nghĩa báo ân, Đỗ Cao Tuấn cũng không nghi ngờ gì.

Dân chúng bình dân quả thật ghi nhớ ân tình của ông ta, đối đãi với ông ta rất nhiệt tình, nhưng có những người đến từ tầng dưới chót trợ giúp, cũng không thể khiến ông ta thẳng tiến lên mây.

Thẩm Thanh Cẩn dựa vào những đứa trẻ mồ côi kia, từng bước dẫn dụ Đỗ Cao Tuấn đi theo một con đường khác.

Ông ta dần dần bắt đầu tham ô, cướp đoạt tiền tài mỹ nhân tặng cho những người có quyền cao chức trọng.

Người nhận hối lộ đầu tiên, chính là phụ thân của Tần Thục Quân, Tần Quốc Tướng.

Sở dĩ lão chưởng quầy kia biết rõ ràng như vậy, là bởi vì lão ta chính là một thành viên trong đám cô nhi đó, đồng thời cũng là người phụ trách tặng lễ cho Tần Quốc Tướng.

Đỗ Cao Tuấn không chỉ hối lộ một quan viên, chỉ là trong tay chưởng quầy không có sổ sách, không có danh sách quan viên, lão ta chỉ mơ hồ nhớ rõ hai ba người.



Ngoại trừ Tần Quốc Tướng ra, còn có đệ đệ ruột của Bệ hạ, Kính vương Thẩm Lam phụ trợ xử lý quốc sự, cùng với Hộ bộ thượng thư Dương Thành Nghiệp.

Ba đại thần, đều là xương sống của quốc gia, quyền cao chức trọng.

Đỗ Cao Tuấn đã gia nhập được vào đường dây của bọn họ, ngày sau nhất định có thể thăng tiến nhanh chóng, nhưng éo le thay lại gặp phải trận lũ lụt năm ngoái, nhìn thì có vẻ là trùng hợp, nhưng thực chất là do con người tạo ra.

Chưởng quầy là một cô nhi lại có thể biết có ba quan viên được hối lộ, vậy lúc trước Thẩm Thanh Cẩn đưa tới nhiều cô nhi như vậy, trong tay lại có bao nhiêu danh sách quan viên đây, nếu như không phải Đỗ Cao Tuấn chết trong lao, hiện tại bầu trời triều đình, chỉ sợ là đã thay đổi rồi.

“Đúng là dã tâm bừng bừng, mới bao lớn mà đã nhăm nhe vị trí Thái tử rồi.” Thẩm Ngọc Diệu thắp nến, nhìn tờ giấy trắng bị ngọn lửa cắn nuốt, tro tàn rải rác dưới ánh nến: “Ta cũng không thể dính líu với huynh được, nếu thua, chẳng phải là sẽ liên lụy đến ta sao?”

Thẩm Ngọc Diệu không cảm thấy Thẩm Thanh Cẩn có thể thắng, hắn còn quá trẻ, mà đối thủ của hắn, tất cả đều là những lão hồ ly đã thành tinh trong triều đình.

Đỗ Cao Tuấn chết sớm như vậy, rõ ràng chính là có người đã biết được tin tức, giết người diệt khẩu.

Không có Đỗ Cao Tuấn, chẳng khác nào trong tay không có nhân chứng đủ quan trọng, chỉ dựa vào danh sách, cũng không kéo được nhiều quan chức quan trọng như vậy xuống đài được.

Thẩm Thanh Cẩn muốn kết thông gia với Thạch gia, thật ra chỉ là coi trọng cái danh Hàn môn.

Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy, trong này còn có nguyên nhân khác, ví dụ như Thẩm Thanh Cẩn muốn tìm một lý do thích hợp, đi điều tra cẩn thận xem lúc Đỗ Cao Tuấn chết, trong lao ngục của Đại Lý tự rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong văn thư trong tay Hình bộ thượng thư, có phải còn cất giấu bí mật khác hay không.

Đỗ Cao Tuấn trước khi chết đã bị tra tấn, ông ta chỉ nhận tội tham ô, không nôn ra tên người nào sao?

Thẩm Ngọc Diệu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đầu cũng bắt đầu đau rồi.

Quá lộn xộn quá lằng nhằng, những người này chắc chắn là vô công rồi nghề, cho nên mới có nhiều tinh lực đi đục quậy như vậy.

Nếu ở dưới tay nàng, nàng tuyệt đối sẽ bắt bọn họ dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, xem kẻ nào còn có tinh lực làm làm chuyện lục đục này nữa, Thẩm Ngọc Diệu ở bên này muốn đứng trên bờ quan sát, bên kia Thẩm Thanh Cẩn lại gặp được sư phụ hắn đã nhiều ngày không gặp.

Phía sau mỗi một người xây dựng được cơ ngơi sự nghiệp, chắc chắn không chỉ có bóng dáng một người, không có túi càn khôn dốc lòng tương trợ, cho dù trời sinh có là vương giả, cũng rất khó có thể khai hoang bành trướng bá nghiệp.

Vì sức người dù sao cũng có hạn, không thể suy xét thấu đáo tất cả mọi việc.

“Đệ tử bái kiến lão sư.” Thẩm Thanh Cẩn hành lễ với ông lão sáu bảy chục tuổi trước mặt.

Ông lão kia xoay người lại, trong ngực ôm một con mèo toàn thân trắng như tuyết.

“Là Tam Lang à, hôm nay tức giận không vui sao?”

Lão giả chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn thấy phiền muộn Trầm Thanh Cẩn đè nén trong lòng.

Thẩm Thanh Cẩn gật đầu: “Đệ tử cho rằng, nàng sẽ đứng về phía đệ tử.”

Đó là muội muội ruột của hắn, hắn không tức giận vì những lời Thẩm Ngọc Diệu trào phúng hắn, cũng không tức giận vì hai người cãi nhau một trận, hắn tức giận vì Thẩm Ngọc Diệu thăm dò hắn, không tin tưởng hắn, thậm chí còn đề phòng hắn.

“Nàng đối với con, là một người quan trọng sao?” Ngón tay lão giả gầy như que củi chậm rãi vuốt ve lưng con mèo, mèo ta khẽ rên rừ rừ thỏa mãn.

“Vâng, máu dày hơn nước.” Đó là muội muội ruột duy nhất của hắn.

Là người thân hắn nhận định.

“Nếu thật sự là người con coi trọng, vậy con hẳn là phải đối xử tốt với nàng, suy nghĩ cho nàng, mà không phải yêu cầu nàng nhất định phải hướng về phía con. Tam Lang, Phù Vân Thương Câu, giấc mộng bất chợt, đời người ngắn ngủi, cần gì phải cưỡng cầu chứ.”

“Nhưng lão sư, con là huynh trưởng duy nhất của nàng, con còn có thể hại nàng sao? Nàng thế mà lại đề phòng con, hướng về phía địch nhân của con.”

“Nàng thật sự trợ giúp địch nhân của con sao?”

Thẩm Thanh Cẩn nghe vậy hơi dừng một chút, Thẩm Ngọc Diệu hoàn toàn đứng về phía Thái tử sao?

Cũng không hẳn, lúc trước Thẩm Ngọc Diệu còn từng hãm hại Thái tử.

Sự trầm mặc của hắn chính là đáp án, lão giả cười khẽ lắc đầu, buông tay ra, con mèo biết điều nhảy xuống, chạy vào bụi cỏ chơi đùa.



“Con ấy à, tính tình ngoan cố, về sau nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn, làm vương giả thì phải vừa cứng vừa mềm. Con bố trí người hành sự cũng giống như con, quá thẳng thắn, cho nên mới bị người ta coi như một quân cờ.”

Biết lão sư đang nói tới chuyện gì, mặt Thẩm Thanh Cẩn tối sầm lại: “Nếu không phải Đỗ Cao Tuấn chết, cũng không đến mức để Ngọc Dương phát hiện ra việc này.”

Trong con ngươi đục ngầu của lão giả hiện lên chút kinh ngạc, ông cho rằng Thẩm Ngọc Diệu vẫn chưa phát hiện ra toàn bộ sự việc, mà chỉ mới tìm hiểu một vài ngóc ngách, nhưng nghe Thẩm Thanh Cẩm nói, Thẩm Ngọc Diệu cơ hồ đã nhìn rõ cục diện của hắn.

Sau khi ý thức được Thẩm Ngọc Diệu có được sự nhạy bén vượt quá tuổi tác, lão giả cảm thán lắc đầu.

“Hai huynh muội các con ngược lại cũng có chút giống nhau, đều đều rất giỏi giấu giếm.”

Thẩm Thanh Cẩn nghe không hiểu, trong lòng hắn, Thẩm Ngọc Diệu vẫn là một muội muội ngốc nghếch, không nhìn thấu sự xấu xa đê tiện của Hoàng hậu và Thái tử, một lòng chạy vào ổ sói.

Nói trắng ra, hắn không ý thức được muội muội mình đã sớm trưởng thành.

Đương nhiên, nếu như là nguyên chủ, dù có trưởng thành cỡ nào cũng không thể giống như bây giờ, muội muội hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi.

“Tam Lang con phải nhớ kỹ, bố cục sợ nhất vạn nhất, mà thứ chúng ta phải đề phòng chính là khả năng một trên một vạn kia. Bố cục tính kế chính là lòng người, lòng người dễ đoán, nhưng con không nên vì vậy mà xem thường người khác, bởi vì con người là sinh vật khó nhìn thấu nhất trên đời này.”

Thẩm Thanh Cẩn gật gật đầu, hành lễ nói: “Đa tạ lão sư chỉ dạy.”

Nhưng nhìn vẻ mặt nửa hiểu nửa không hiểu của hắn, rõ ràng là hắn nghe không lọt tai.

Lòng người tham lam, chỉ cần lợi dụng phần tham lam này, là có thể dễ dàng tính toán hết thảy.

Từ khi mười lăm tuổi hắn đã bắt đầu bố trí, trực tiếp bày ra một cục diện liên quan đến hơn phân nửa đại thần của triều đình, nếu không phải Đỗ Cao Tuấn chết, hắn sẽ không thất bại.

Đỗ Cao Tuấn là chết dưới bàn tay của Thạch Bành Sinh, Thẩm Thanh Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn quả thật đã xem thường người khác, hắn xem thường Thạch Bành Sinh.

Hắn cho rằng Thạch Bành Sinh sẽ ngại thể diện, không dám ra tay tàn nhẫn với Đỗ Cao Tuấn, ai biết ông ta lại không chút lưu tình, nghiêm hình bức cung.

“Nếu có cơ hội, ta muốn gặp Ngọc Dương công chúa, lần trước gặp nàng, đã là chuyện mười năm trước.”

Lão giả vuốt chòm râu dài của mình, nổi lên lòng hiếu kỳ với Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Ngọc Diệu không giống trong trí nhớ của ông.

Nghe nói ba tuổi nhìn đã già, Thẩm Ngọc Diệu ông từng gặp, đúng là ngoài thô trong mỏng, nhưng cũng không cẩn thận đến mức có thể thông qua các dấu vết, suy đoán ra toàn bộ sự tình.

Nhưng Thẩm Thanh Cẩn bị nàng thăm dò như thế, có thể thấy được nàng cơ hồ đã hiểu rõ dã tâm của huynh trưởng.

Ngọc Dương công chúa, chính là Thất công chúa của Bệ hạ, năm nay hình như mới mười bốn tuổi đi, thiên phú của nàng, hình như so với đệ tử của ông còn mạnh hơn.

Lão giả sống nhiều năm, không thể trơ mắt nhìn ngọc trai bị dính bụi được, dạy một đệ tử là dạy, dạy hai đệ tử cũng là dạy.

Nguyện vọng duy nhất của ông bây giờ, chính là trước khi chết có thể lưu danh sử sách, ngày sau thiên thu vạn đại, đều có người biết Đại Trang có một đế sư, tên là u Dương Thuần.

Nếu để những người bên ngoài lui tới nghe được tên u Dương Thuần, tất cả sẽ kinh hô ra tiếng.

u Dương Thuần, là một một danh nhân tiên hoàng từng bái phỏng, chỉ là khi đó giang sơn chưa ổn định, chiến loạn không ngừng, u Dương Thuần mang vết thương trong người, ra ngoài tìm danh y, không bao giờ quay trở lại.

Mọi người nghĩ rằng ông đã chết từ lâu, nhưng hiện tại ông vẫn còn sống.

Tuổi của ông còn lớn hơn tiên hoàng: “Lão sư, trong tay đệ tử còn một phần danh sách, phần danh sách này, có nên thả ra hay không?” Thẩm Thanh Cẩn đến đây cầu kiến lão sư, chính là vì một đáp án.

Rốt cuộc là thả ra hay không thả, Thẩm Thanh Cẩn khó xử.

“Bỏ được mồi câu tốt, mới có thể câu được cá lớn, những người thế gia đại tộc kia, không thông minh như con tưởng tượng đâu. Họ chỉ đơn giản là tàn nhẫn hơn con thôi.”

Lão giả nói xong, sau đó ngồi xuống ghế đu, khoát tay áo, ý bảo tiễn khách.

Thẩm Thanh Cẩn tiến lên khoác áo cho lão sư, lúc này mới kính cẩn lui ra.

Mặt trời vừa đúng giữa trưa, gió nhẹ thổi vào mặt, thích hợp cho một giấc ngủ nông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.