Trước mắt ám vệ có thể tra được, quả thật chỉ có một mình Thạch Thải Vi, nhưng bản thân Thạch Thải Vi, thật sự có bản lĩnh như vậy sao?
Dương Thành Nghiệp thân là Hộ bộ thượng thư, xuất thân cao ngất ngưởng, trong triều cũng không phải không có địch nhân, khó tránh khỏi trong chuyện này có người bỏ đá xuống giếng.
Chi tiết rốt cuộc là có những ai nhúng tay vào, phải chờ ám vệ từ từ điều tra, từ trước đến nay công việc rút tơ bóc kén là khó khăn nhất.
Mà Thẩm Ngọc Diệu cũng không có ý định đem tinh lực của ám vệ đặt vào chuyện này, hiện tại chuyện nàng cần chú ý chính là động tác kế tiếp của gia yến tết Trùng Dương và Thẩm Thanh Cẩn.
Ăn dưa thì sướng, nhưng làm việc thì không sướng, nhưng con người phải làm việc, không làm việc thì không có cái ăn, không làm việc thì không thể sống được.
Thẩm Ngọc Diệu duỗi thắt lưng, chuẩn bị đi tìm Tần Thục Quân nói chuyện, thuận tiện hỏi đối phương một chút, Thái tử gần đây có tin tức gì không.
Lúc này ở trong hoàng cung, trong Đông Cung im ắng, tất cả cung nhân đều khom người, cẩn thận bước đi, không dám phát ra âm thanh đặc biệt.
Thái giám quản sự dẫn theo một đám tiểu thái giám đi tới đi lui, tuần tra giám sát ai lười biếng không làm việc, mỗi người đều được phân công công việc của riêng mình, cảnh tượng lẽ ra phải có trật tự, nhưng lại lộn xộn khắp nơi.
Cung nhân thường làm hết việc của mình, người kia lại đến, không giao tiếp với nhau, khối lượng công việc nhiều, người mệt mỏi thì năng suất không tốt.
Thái tử cũng nhìn thấy bộ dáng tử khí nặng nề của mọi người, cũng rất phiền não.
Nhưng hiện tại hắn muốn giúp Hoàng đế xử lý triều chính, không có thời gian ngày ngày nhìn chằm chằm những cung nhân kia làm việc, quyền giám sát chỉ có thể chuyển giao một phần cho thái giám, dẫn đến không làm được công việc của thái giám, mỗi ngày chỉ có thể luẩn quẩn trong cung.
Nếu họ không làm việc của mình, người khác sẽ tự nhiên phải đảm nhận, điều này tạo ra một vòng luẩn quẩn, khối lượng công việc của tất cả mọi người tăng lên, nhưng hiệu quả trở nên thấp hơn.
Nếu Lương Đệ không quay lại Đông cung, những cung nhân như bọn họ, thật sự chịu không nổi!
Bọn họ cũng là con người mà, ai mà chịu được ngày nào cũng phải làm đến kiệt sức như vậy!
Thái tử nhìn cung nhân tiến vào quét dọn tới lần thứ ba, ném tấu chương trong tay xuống: “Ngươi bị cái gì vậy, đây là lần thứ ba trong hôm nay rồi đấy, tẩm điện của cô bẩn đến nỗi các ngươi nhìn không nổi sao?”
Bên cạnh cứ có người đi đi lại lại, thật sự khiến tâm tình người ta khó chịu.
Cung nữ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Điện hạ thứ tội! Điện hạ thứ tội! Nô tỳ không biết hôm nay có người tới a!”
“Cút ra ngoài!”
Thái tử nhắm mắt lại, phất tay cho người đi ra ngoài, cung nữ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống bê chậu nước nhanh chóng chạy đi.
“Trâu Toàn! Trâu Toàn!”
“Ai! Điện hạ! Điện hạ, nô tài ở đây!”
Trâu Toàn từ bên ngoài chạy vào, trên trán có một tầng mồ hôi nóng, đến trước mặt Thẩm Trạc Tông cũng không dám lau, chỉ dám quỳ xuống hành lễ, lặng lẽ dùng tay áo lau đi mồ hôi chảy vào mắt.
“Rốt cuộc là khi nào Lương Đệ mới hồi cung?!”
Thái tử thấy bộ dáng thất thố của Trâu Toàn, phiền não hỏi, lúc đầu hắn cho rằng Tần Thục Quân chỉ ra ngoài mấy ngày liền trở về, ai ngờ nàng vừa đi chính là nửa tháng, chuyện vụn vặt của Đông cung, làm hắn phiền sắp chết rồi.
Trước kia lúc người có ở đây, Thái tử chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ có một ngày lại nhớ Tần Thục Quân như thế.
“Bẩm thái tử, Lương Đệ nàng, nàng muốn sau tết Trùng Dương, sẽ hồi cung.”
Tết Trùng Dương năm nay phải cử hành ngoài cung, Thái hậu không muốn hồi cung, Hoàng đế là đại hiếu tử, đương nhiên sẽ làm theo ý nguyện của mẫu thân, dẫn đám hài tử ra ngoài cung.
Nhưng Hoàng đế và Hoàng hậu chỉ có thể ở lại một ngày, tết Trùng Dương, trong kinh thành còn có những hoạt động khác, ví dụ như yến tiệc lão giả, chính là mời các lão giả trên bảy mươi tuổi đến kinh thành ăn cơm miễn phí, Hoàng đế đi cùng nam tử, Hoàng hậu đi cùng nữ tử.
Cho nên người phải cùng Thái hậu ăn tết ở Thiên m Quan, ở lại mấy ngày chính là Thái tử.
Có việc cho Thái tử phục vụ, lúc này tác dụng của thái tử mới hiện ra.
Thẩm Bộc Tông hít sâu một hơi: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
“Điện hạ, Lương Viện nhờ người chuyển lời, thỉnh điện hạ buổi tối tới Thính Vũ Hiên cùng dùng bữa.”
Nghe được chuyện liên quan đến Khởi La, biểu tình của Thái tử trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, lửa giận trong lòng cũng hạ xuống không ít, hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đi xuống an bài, chớ để Lương Viện bị cảm lạnh.”
“Vâng.”
Trâu Toàn cẩn thận rời khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đi về phía cung thất Thái tử Lương Viện ở.
Lão vốn tưởng rằng trong những ngày Lương Đệ không ở đây, Thái tử có thể sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng nhìn thái độ của Thái tử, có thể thấy được tâm Thái tử vẫn ở trên người Lương Viện.
Trâu Toàn thân là lão nhân trong cung, hiểu rõ nhất thế nào là gió chiều nào theo chiều đó, Thái tử sủng ai, thì đó chính là chủ tử lão muốn lấy lòng nhất.
Kết quả buổi tối Khởi La vẫn không đợi được Thái tử đến.
Bởi vì chạng vạng, Trịnh gia có người vào cung, Hoàng hậu gọi Thái tử tới ăn cơm.
Vốn dĩ có thể dẫn theo cả Lương Viện đến, nhưng Hoàng hậu không thích Khởi La, lấy lý do Lương Viện mang thai, không nên đi lại quá nhiều, chỉ gọi nhi tử tới.
Hơn nữa, trên người Thái tử vẫn còn lệnh cấm túc, cũng chỉ là trên danh nghĩa, hiện tại hắn đi đâu cũng không có người quản, Hoàng đế thì nhắm một mắt mở một mắt.
Gió đêm tinh tế, đèn cung đình chiếu sáng một khoảng, nữ tử trầm mặc cúi đầu, nhìn cái bụng tròn vo của mình, chờ đợi người chậm chạp chưa quay lại kia.
“Lương Viện, trở về thôi, đồ ăn cũng nguội rồi, gió đêm lạnh lẽo, nếu bị bệnh thì phải làm sao, dù sao ngài cũng phải lo lắng cho hài tử trong bụng chứ,”
Cung nhân khuyên bảo Khởi La, nàng ta có thói quen vâng lời, lắng nghe những gì người khác nói, cho dù là thật hay giả.
“Những ngày như vậy, sau này sẽ thường xuyên xảy ra phải không.”
Khởi La đi trong hành lang, ngẩng đầu nhìn thấy trăng lưỡi liềm trên trời, trăng lưỡi liềm cũng chỉ là trăng non, không thể chiếu sáng bầu trời, cũng không chiếu sáng được người trên đường ngẩng đầu nhìn nó.
“Lương Viện không cần lo lắng, Lão Quốc công và Lão Quốc công phu nhân không thường xuyên vào cung.”
Cung nhân bên cạnh biết người mang thai tâm tư mẫn cảm, cho nên khuyên bảo Khởi La, không cần suy nghĩ nhiều.
Nhưng Khởi La không nghĩ đến chuyện này.
Thái tử từng hứa hẹn với nàng ta, nói cam nguyện cùng nàng một đời một kiếp một đôi, nhưng lời hứa như vậy rẻ rúng cỡ nào.
Thái tử không cưới nàng ta, lại để Lương Đệ vào Đông cung trước.
Sau này nàng ta sinh hạ hài tử, tuổi đã lớn, sắc đã phai, tình cũng nhạt, Đông cung này sẽ có bao nhiêu phi tần có thể cùng Thái tử “một đời một kiếp một đôi’’ đây?
Thái tử đăng cơ, liệu sẽ có ba ngàn người hậu cung giai lệ hay không.
Khởi La có đôi khi sẽ nghĩ, Thái tử đối với nàng ta vài năm không thay đổi, đã là tình thâm nghĩa trọng, nàng ta sao có thể không biết tốt xấu như thế, còn hoài nghi tâm thái tử?
Nhưng nàng ta thấy Thái tử đối đãi với Tần Lương Đệ như thế, sẽ cảm thấy lạnh tâm.
Yêu muốn sống, hận muốn chết, nàng ta và Lương Đệ có gì khác nhau, bọn họ cũng chỉ là đứng ở hai đầu yêu hận Thái tử, bù trừ cho nhau.
“Chuẩn bị một chén canh gừng cho điện hạ, đêm khuya nhiều sương lạnh, làm ấm thân thể, ta đi ngủ trước.”
“Vâng.”
Buổi tối Thái tử chắc chắn không uống được một chén canh gừng kia, hắn còn cần dùng canh gừng làm ấm thân thể sao? Người đã tức giận đến mức toàn thân như bị thiêu đốt.
Khí huyết sôi trào, chỉ cảm thấy gần đây mọi chuyện không thuận lợi, trời cao muốn chống lại hắn!
Phụ thân Hoàng hậu có tước vị Quốc công, phong hào là Ngô, ông năm nay hơn sáu mươi tuổi, năm xưa từng chinh chiến sa trường, để lại bệnh, thân thể cũng không khỏe mạnh.
Cho nên bình thường nếu không có chuyện quan trọng, ông sẽ không vào cung.
Lần này vào cung, lấy danh nghĩa nhớ Hoàng hậu, kì thực là tiến cung thương lượng với Thái tử thương lượng một ít việc trọng yếu.
Thái tử ăn cơm xong, cho rằng có thể trở về, ai ngờ Hoàng hậu lại cho lui trái phải, trong điện chỉ còn lại ba người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, cùng với Hoàng hậu.
“Sắc trời không sớm, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu không xuất cung quy gia sao?” Thái tử không có ý đuổi người, mà là buổi tối trong cung không giữ người, cho dù là cha mẹ ruột Hoàng hậu cũng vậy.
Trở về quá muộn, đi bộ vào ban đêm không an toàn.
Lão Quốc công trầm mặt, khẽ vuốt râu: “Điện hạ, ngươi có biết kinh thành đêm qua đã xảy ra một chuyện lớn không?”
Thái tử nhíu nhíu mày, đêm qua?
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn chính sự, thời gian rảnh rỗi dùng để xử lý việc vặt trong Đông Cung, sáng nay lại có người nói với hắn đêm qua xảy ra chuyện.
Hắn hỏi có phải là đại sự của triều đình hay không, đối phương nói không hẳn, hắn liền không hỏi kỹ.
Thấy Thái tử không đáp lời, Lão Quốc công liền biết Thái tử không biết.
“Ai, Thái tử, lúc trước ngươi vì một cung nữ chống đối Bệ hạ Hoàng hậu, đã là bất kính, cũng may Bệ hạ chưa từng để ý việc này, Điện hạ nên cảm niệm ân đức Bệ hạ, càng phải tự lo cho bản thân mới đúng, sao có thể không sợ hãi như thế, không hề tiến bộ như vậy được?”
Cả Đại Trang người dám nói thẳng như vậy, không quá năm người, Lão quốc công là một trong số đó.
Thái tử bị giáo huấn thành thành thật thật cúi đầu, không dám phản bác một câu, Hoàng hậu thấy vậy, đáy lòng thoải mái hơn một chút. Bà không quản được đứa con trai này, cũng may phụ thân bà vẫn có chút tác dụng.
“Được rồi được rồi, Thái tử tuổi còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu được. Thái tử, con đừng trách ngoại tổ phụ con, ông ấy cũng lo lắng cho con thôi.” Quốc công Phu nhân chờ lão Quốc công nói xong, mới nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Hài nhi hiểu, việc này là hài nhi khiến chư vị trưởng bối thương tâm.” Thái tử thành thành thật thật nhận sai.
Hắn cho tới tận bây giờ đều như vậy, khi tính tình bướng bỉnh không bộc phát, đặc biệt dễ nói chuyện.
Một khi đã bộc phát thì chính là không đâm đầu vào tường phía nam không quay đầu lại.
“Thái tử nhu thuận thông tuệ, là phúc khí của nương nương. So với con cháu Dương gia kia thì tốt hơn, Dương lão phu nhân đêm qua mời thái y, Dương gia được một phen náo nhiệt.” Quốc công phu nhân dùng khăn che miệng, che dấu ý cười bên miệng.
Dương gia và Trịnh gia quả thật là cùng một trận doanh,nhưng cũng có không ít va chạm, nhìn thấy con cháu Dương gia bất hiếu, không biết có bao nhiêu người đang âm thầm chê cười.
Thái tử vừa nghe tới Dương gia, lông mày lập tức nhíu chặt.
Dương Thành Nghiệp là người của hắn!
Rất nhanh, Lão quốc công liền đơn giản nói qua vở kịch lớn ngày hôm qua.
Cuối cùng, ông đưa ra một bình luận về vấn đề này.
“Hài tử bây giờ, thật sự là càng ngày càng kỳ cục! Trên sa trường không lập được công thì thôi đi, lại còn trầm mê ái tình, là một đại công tử đường đường chính chính, lại cùng một danh kỹ thanh lâu nháo đến khó coi như thế! Hắn không chỉ làm mất mặt Dương gia, mặt mũi tất cả thế gia đại tộc đều bị hắn vứt hết!”
Thái tử cảm thấy lão Quốc công nói rất đúng, nhưng hiện tại không phải là thời điểm gấp gáp trỉ trích Dương Đống như thế nào.
Nhanh chóng giải quyết chuyện này, đừng để việc này hoàn toàn hủy hoại con đường làm quan của Dương Đống, mới là việc cấp bách.
“Tìm ra Hà Hương Chi, nạp nàng ta làm thiếp, việc này còn có thể bình ổn lại.”
Dương Thành Nghiệp chỉ có một đứa con trai là Dương Đống, nếu Dương Đống bị phế, vậy Dương Thành Nghiệp phỏng chừng cũng sẽ dừng lại ở đây.
Một là ông ta phải cõng cái danh tiếng không biết dạy con, hai là nhi tử không có hy vọng, ông ta dốc sức bành trướng gia sản, cuối cùng lại tạo tiện nghi cho đám huynh đệ cùng chất nhi, ông ta sao còn có thể tận tâm tận lực như trước kia được nữa!
“Muộn rồi, sáng nay Lưu thị dẫn theo bà mai bà mang sính lễ đến Văn Hương Các, không tìm được người, đã là người đi lầu trống. Mà sáng sớm hôm nay, chuyện liên quan đến Dương Đống, cũng đã bịa ra thành chuyện xưa, truyền đi khắp nơi. Đây là có người muốn khiến Dương Đống thân bại danh liệt, không còn ngày xoay người a.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]