Chương trước
Chương sau
"Lão hủ, lão hủ chính là nhân sĩ Tả Châu!''

Thẩm Ngọc Diệu hài lòng, nàng đợi cả buổi trưa, chỉ chờ vở kịch này bắt đầu hát. Thẩm Thanh Cẩn hẳn là cũng rất hài lòng. Thẩm Ngọc Diệu thậm chí còn nhìn thấy Thẩm Thanh Cẩn lại rót đầy một chén rượu.

Hai chữ Tả Châu vừa ra, mọi người đều xôn xao.

Đối với đại đa số những người trong triều đình mà nói, trận đại hồng thủy năm ngoái, chẳng qua chỉ là một vụ thiên tai khó khăn, trong muôn vàn tai họa do thiên nhiên và con người gây ra thì không đáng kể.

Cho dù trận đại hồng thủy này dẫn đến hàng trăm nghìn người phải chạy nạn, hàng vạn người chết, thậm chí là quan tứ phẩm tử vong, triều đình hạ lệnh trừng phạt giáng chức mấy chục quan lại, cũng không đủ răn đe.

Đại Trang mới tồn tại được bao lâu, mấy người mấy chục người, mấy vạn người mấy trăm ngàn người, cũng chỉ là giọt nước trong đại dương!

Nhưng đối với những người đau đớn mất đi người thân, đó lại là một cơn ác mộng không bao giờ có thể tỉnh dậy.

Trong tiếng khóc của lão giả, lão nói về lai lịch của mình.

Lão họ Chu tên Thuyên, năm nay đã bảy mươi lăm tuổi.

Đừng nhìn lão ăn mặc đơn giản, bộ dáng chật vật, trên thực tế lão không hoàn toàn xuất thân từ một người nghèo, lão từng là một huyện thừa, trên người cũng có chức quan.

Người có chức quan, về già không nên bầm dập như vậy.

Nhưng cả gia đình lão, tất cả đều chết trong trận đại hồng thủy đó, cuối cùng chỉ có một mình lão giả bị đất vùi tới tận cổ cố gắng kéo dài hơi tàn, nếu không phải lão may mắn, dựa vào sự giúp đỡ của bằng hữu cũ, có lẽ đã chẳng thể sống sót đến gần kinh thành, càng không thể đối mặt với thiên nhan!

"Trời cao có mắt, thật sự là trời cao có mắt, để cho lão hủ cuối cùng cũng được nhìn thấy bệ hạ."

Chu Thuyên không kìm được nước mắt, nhưng miệng lưỡi vẫn rõ ràng như trước, người như vậy mới thích hợp đến cáo trạng, nếu không người mà khóc lóc nói không ra lời, cũng chẳng có tác dụng gì ngoại trừ chọc giận Hoàng đế.

Hoàng đế không có thời gian nghe người chậm rãi nói, ông cần loại người đi thẳng vào vấn đề, không nói nhảm, miệng lưỡi lưu loát như này.

Chu Thuyên khóc quá thảm, mấy người dễ mềm lòng bắt đầu lau nước mắt, ngay cả Thẩm Sùng hốc mắt cũng đỏ lên.

"Trẫm biết, biết các ngươi đều không dễ dàng a, là trẫm vô năng, tổ tông đem giang sơn giao vào trong tay trẫm, ý trẫm là thiên tử, trẫm cũng không thể khiến dân chúng sống tốt, thật thẹn với tổ tiên a!''

"Phụ hoàng, thiên tai vô tình, há có thể dùng sức người chống lại? Năm ngoái Tả Châu bị lũ lụt, triều đình đã dốc hết sức cứu giúp dân chúng. Ví dụ như huyện lệnh Tùy Hưng, Vu Tĩnh, làm gương cho bính sĩ, ngày đêm không ngừng tuần tra đê sông, bất đắc dĩ nước lũ vô tình, cuối cùng bị lũ tàn sát. Nhưng hắn đã cứu mấy ngàn dân chúng huyện Tùy Hưng!"

Những lời Thái tử nói vô cùng cảm động, nội dung hợp tình hợp lý, có tác dụng giảm bớt áy náy trong lòng Thẩm Sùng, thậm chí còn bất động thanh sắc giải thích cho quan viên triều đình một phen.

Ngươi thảm, nhưng không liên quan gì đến triều đình, triều đình đã dốc hết sức mình, nếu như ông trời muốn người nhà ngươi diệt vong, sao ngươi có thể đến khóc với bệ hạ?

Thủy hỏa vô tình, từ trước đến nay đều như thế.

Thật sự là cực kỳ không biết xấu hổ a, đánh tráo khái niệm mánh khóe nhẹ nhàng quen thuộc, làm cho Thẩm Ngọc Diệu nghe xong trong lòng không ngừng chửi bới.

Phàm là lúc ngươi vừa mới đối mặt với "thích khách", có thể nhanh trí như bây giờ, cũng không đến mức bị Hoàng đế ghi tạc trong lòng.

Cái lúc nên mạo hiểm thì lại chạy nhanh nhất, lúc không nên mạo hiểm, lại mở miệng sớm hơn ai hết.

Thẩm Ngọc Diệu lúc trước vẫn cho rằng chuyện Đỗ Cao Tuấn hối lộ mệnh quan triều đình, là Thẩm Thanh Cẩn dụ dỗ, nhưng hiện tại xem ra, chuyện này không nhất định đều là công lao của Thẩm Thanh Cẩn.

Vậy hạ sát thủ trước, giết chết thế lực của Đỗ Cao Tuấn, không phải còn có Thái tử xen vào đấy chứ?

Bằng không thật sự không thể giải thích nổi, Thái tử sợ chết lại không muốn gây chuyện, vì sao vào lúc này lại nhảy ra, dẫn dắt đề tài.

Lời nói của Thái tử rất có trình độ, nhưng không có nghĩa là không ai có thể hiểu được.

Chu Thuyên làm quan mấy năm, hiểu rõ đủ loại chiêu trò trong quan trường, nếu như không phải người nhà lão đều đã chết, lão sẽ không nguyện ý đứng ra đối địch với Thái tử.

Đối địch với Thái tử của một quốc gia.

Nhưng gia đình ông đều đã không còn, lão thê, mấy đứa con, còn có cháu trai vừa mới thành thân của ông, đứa chắt mới chào đời không lâu, đều gặp nạn.

Một nhà hơn mười người, tất cả đều chết trong nước lũ.

Chỉ cần có một nửa số tiền triều đình phân phát dùng để gia cố đê sông, trấn nhỏ bọn họ, cũng không đến mức bị lũ lụt quét sạch!

"Bệ hạ! Vu Tĩnh chính là quan thanh liêm, quan tâm đến dân chúng, là một huyện lệnh tốt, nhưng không phải tất cả huyện lệnh trong thiên hạ, đều giống như Vu huyện lệnh, đều là thánh nhân trên thế gian!" Chu Thuyên vừa mới ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, bụp một tiếng quỳ xuống, không để ý đầu gối đau nhức, lão nghẹn ngào hô: "Thỉnh bệ hạ, làm chủ cho thần, tru sát tham quan ô lại, ổn định lòng dân trong thiên hạ a!"

Lúc này bắt đầu tự xưng thần, dùng xưng hô này, phân biệt lão với bình dân tầm thường, nói với Thái tử ở nơi đó tránh nặng tìm nhẹ, đừng dùng một Vu Tĩnh lừa gạt lão!

Đại Trang có nhiều quan như vậy, Tả Châu lại là một vùng rộng lớn như thế, huyện lệnh không biết có đến bao nhiêu người, lại chỉ ra mỗi một Vu Tĩnh!

Vu Tĩnh có thể bảo vệ một Tùy Hưng, nhưng có bảo vệ được cả Tả Châu không?

"Thái thú Tả Châu Đỗ Cao Tuấn, ăn chặn tiền triều đình phân phát xây đê sông, ô tham thuyền lương cứu trợ thiên tai của triều đình, vơ vét tài bảo vô chủ chung quanh, tất cả đều dâng cho quý nhân kinh thành!"

Những tin chấn động lần lượt ập xuống, người bị trúng đòn đầu nặng chân nhẹ, hai mắt choáng váng.

Thái tử cắn chặt răng hàm, ép mình không nên nhìn xuống phía dưới, Kính vương ngồi thẳng người, giống như dây cung căng chặt, khẩn trương đến cực điểm.

Những người còn lại cũng bắt đầu điên cuồng hồi tưởng lại, mình có lấy tiền của Đỗ Cao Tuấn hay không, trong số hối lộ, có khoản nào đến từ Tả Châu hay không!

Nhưng không thể nhớ, quá nhiều!

Vì sao bọn họ phải vất vả như vậy để làm quan, chẳng lẽ là vì để giống như Vu Tĩnh kia, tay áo lộng gió, chết không toàn thây?

Tất nhiên là không! Bọn họ là muốn duy trì quyền lực của mình, sống một cuộc sống tốt đẹp với cẩm y ngọc thực!

Vì vậy, sao có thể giữ thân thể sạch sẽ, không có bụi bẩn đây? Chẳng qua là khoác lên mình lụa là đẹp mắt, che giấu những vết nhơ kia mà thôi.

Thẩm Sùng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình, ánh mắt ông càng sâu, ánh mắt hung ác như mãnh thú săn mồi đảo qua thần tử phía dưới.

"Đây là lời chư vị nói, thiên hạ thái bình, biển yên sông sạch." Thẩm Sùng nghĩ đến các loại văn chúc mừng tết trung thu trước kia của triều thần gửi tới, cảm thấy vô cùng mỉa mai.

"Phụ hoàng! Thiên tai không thể ngăn cản, cho dù có người đục nước béo cò, cũng không thể hoàn toàn trách...''

Thái tử không muốn làm lớn chuyện này, hắn vội vàng mở miệng, muốn Thẩm Sùng đừng nghe Chu Thuyên kia nói bậy, bất quá năng lực nắm bắt trọng điểm của hắn hơi kém.

Thẩm Ngọc Diệu vừa nghe lời này, liền biết xong rồi.

Lẽ ra hắn nên bình tĩnh đi phân tích cho Thẩm Sùng, nói Chu Thuyên này đã lớn tuổi, quần áo rách nát, không có khả năng tiếp xúc với thái thú Đỗ Cao Tuấn kia, càng không thể biết được chuyện hối lộ bí mật như vậy.

Liên quan gì đến thiên tai.

Quả nhiên, Thẩm Sùng nghe vậy càng tức giận: "Thái tử! Đây mà là thiên tai à?"

Sắc mặt Hoàng hậu cũng rất khó coi, bà nhìn về phía vị trí đệ đệ, Ngô quốc cữu mặt không chút thay đổi.

Thái tử bị Hoàng đế hỏi một câu liền á khẩu.

Bầu không khí lại ngưng đọng, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng, không biết hiện tại nên phá vỡ cục diện như thế nào.

Thẩm Ngọc Diệu ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Cẩn đối diện, Thẩm Thanh Cẩn cũng cúi đầu, có vẻ rất căng thẳng, nhưng nhìn thân thể hắn, rõ ràng là đang trong trạng thái thư giãn.

Điều này chứng tỏ tâm tình hắn thoải mái, thậm chí có thể nói là khoái trá.

"Triều thần của trẫm, Thái tử của trẫm! Tốt! Tốt!" Thẩm Sùng tức giận đến một câu cũng không nói được.

Thẩm Ngọc Diệu cũng nhìn ra chắc chắn Thái tử có nhúng tay vào, nên mới có thể nhảy ra giải thích, phụ thân Thẩm Sùng há lại nhìn không ra?

Phần phẫn nộ này, phần lớn xuất phát từ thất vọng.

Chỉ là không biết, là thất vọng Thái tử ngay cả chút chuyện này cũng quét dọn không sạch sẽ, dẫn đến cục diện hôm nay, hay là thất vọng Thái tử quá mức yếu ớt, chỉ là một lão nhân cáo trạng, liền tự loạn trận cước.

Chu Thuyên kia nói có người nhận hối lộ, nhưng lại chẳng có chứng cứ gì.

Thẩm Ngọc Diệu đối với chỉ số thông minh của Thái tử có một sự hoài nghi nhất định.

Thái tử thật sự là ngồi quá vũng, cũng ngồi quá nhiều năm rồi, hoàn toàn không có ý thức lo lắng.

Sinh ra trong hoạn nạn chết vì an lạc, không có ý thức lo lắng, vậy cách cái chết không xa đâu.

Lúc không có ai nói chuyện, Thẩm Thanh Cẩn đột nhiên nhảy ra.

"Kính xin phụ hoàng bớt giận, lời người này nói đều không có chứng cứ. Chư vị đại thần đều là trụ cột triều đình, làm việc cần cù, nhiều năm qua vì phụ hoàng phân ưu giải nan, không có nửa phần lười biếng! Làm sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, lấy tiền cứu người cứu mạng đây? Chu Thuyên, ngươi nói có quan lớn triều đình nhận hối lộ, vậy ngươi nói xem, là ai! Nói không được, vậy thì chính là cố ý vu khống!"

Thẩm Thanh Cẩn giống như là muốn đóng gói bất bình thay chư vị đại thần, đòi một cái công đạo trong sạch, lúc này mở miệng giận dữ mắng Chu Thuyên.

Chu Thuyên mặt đỏ lên, không phải xấu hổ, mà là tức giận.

"Lão già này làm sao có thể lấy mạng cả một nhà già trẻ ra vu khống người khác! Thưa bệ hạ! Lời thần nói từng câu từng chữ đều là thật, thần từng nhẫn nhục chịu đựng, làm sổ sách cho Đỗ Cao Tuấn, lấy được một quyển danh sách từ phủ Đỗ Cao Tuấn!"

Tuyệt!

Màn phối hợp này cực kỳ xuất sắc!

Nếu Thẩm Ngọc Diệu không phải biết hai người này cùng một đội, thật đúng là đã bị lừa gạt, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Thanh Cẩn là người tốt a, lúc này nguyện ý đứng ra bảo hộ cho triều thần vô tội.

Tốt hơn nhiều so với Thái tử chỉ biết quấy rầy làm bậy, ồn ào cái gì mà thiên tai với chả nhân họa.

Thái tử thua cũng không oan.

Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, đầu óc Thẩm Thanh Cẩn rốt cuộc là di truyền từ ai? Khúc Yên Nguyệt trầm mê cung đấu, không thấy bà có phần thông minh này a.

Vậy thì chỉ có thể truyền từ Thẩm Sùng.

Hoàng đế, kế tiếp ông sẽ làm gì đây?

Thẩm Ngọc Diệu tràn đầy mong đợi, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn về phía Thẩm Sùng, chờ đợi ông cho vở kịch này một kết cục khiến người ta hài lòng.

Thẩm Sùng trầm mặt, sai người trình danh sách lên.

Chu Thuyên nói là danh sách, trên thực tế cũng không phải sách.

Chỉ là một dải vải được khâu trong lớp lót của quần áo.

Khi cung nhân cầm tấm vải đi ngang qua Thẩm Ngọc Diệu, Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy tên người viết trên đó.

Cũng chỉ có đôi mắt sáng ngời như thần, thị lực siêu quần của nàng mới có thể nhìn thấy.

Sau khi xem xong, Thẩm Ngọc Diệu thầm than một tiếng, Thẩm Thanh Cẩn thật keo kiệt, hóa ra là những cái tên nàng đã biết!

Thẩm Thanh Cẩn này, thật đúng là có một trăm tám mươi cái tâm nhãn, mấy lá bài chưa lộ tẩy thì liền giấu kín mít, đã bại lộ thì lôi ra đánh sạch.

Chỉ là ba cái tên cùng một chuỗi lịch sử nhận hối lộ, Thẩm Sùng rất nhanh đã xem xong.

Thẩm Ngọc Diệu cho rằng Thẩm Sùng rất nhanh sẽ quyết định, nhưng Thẩm Sùng cầm tấm vải nhìn một lần lại rồi lại thêm một lần, giống như phía trên không phải chỉ ngắn ngủi mấy chục chữ, mà là mấy trăm mấy ngàn chữ, chính là chậm chạp không mở miệng.

Sự im lặng của ông bị Chu Thuyên hiểu lầm là không tin, vì thế Chu Thuyên lại ném ra càng nhiều chứng cứ.

"Bệ hạ, thần còn có sổ sách chi tiết hơn, sau khi Đỗ Cao Tuấn chết, tiền tài trong nhà hắn đều bị tịch thu, nhưng ở kinh thành còn sót lại một biệt viện cho mẫu thân Đỗ Cao Tuấn tạm trú, ở một chỗ khác trong biệt viện đó, có sổ sách do Đỗ Cao Tuấn tự tay viết!''

Thực chùy đập xuống, Thẩm Sùng không muốn tin cũng không được.

Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, lần này dù sao cũng phải phán tội đi!

Ai biết Thẩm Sùng thu liễm sắc giận, vo mảnh vải thành một cục, đặt sang một bên.

"Hôm nay là tết Trùng Dương, không nên ầm ĩ, sổ sách ngươi nói, trẫm sẽ phái người đi tìm. Dẫn Chu Thuyên mang xuống, tiếp đãi cho tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.