Chương trước
Chương sau
Tân Nô mở mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh mỉm cười nói: “Khải Nhi, muội tới rồi.”
Khải Nhi đã quen với việc mỗi lần không muốn trả lời Tân Nô sẽ lái sang chuyện khác. Mặc dù trên danh nghĩa cả hai là nô tỳ, nhưng là Khải Nhi vẫn luôn luôn đối xử với nàng như chủ tử.
Mắt thấy vẻ mặt mệt mỏi vì ngã bệnh của Tân Nô, người cũng gầy đi không ít, rõ ràng đã sắp 18, nhưng cơ thể lại nhỏ hơn tuổi thực. Không khỏi làm Khải Nhi hồi tưởng lại chút chuyện xưa.
Còn nhớ lúc nàng được phân đến hầu hạ bên cạnh Tân Nô, lúc đó nàng mới 10 tuổi còn Tân Nô 12 tuổi, nhưng Tân Nô còn gầy yếu hơn cả nàng. Cốc chủ Tân Tử vì thê tử qua đời mà đau lòng, tâm bệnh thành tật, thuốc và châm cứu cũng không có tác dụng, mắt thấy không qua khỏi được. Sợ bệnh tật dọa tới nữ nhi duy nhất, không cho phép Tân Nô tới cạnh giường.
Mặc dù Tân Nô trầm tĩnh nội liễm nhưng nàng tuổi nhỏ, sao có thể mạnh mẽ như vậy? Đêm nào cũng khóc thầm, khóc đến mức Khải Nhi cũng thấy khó chịu, nhớ tới bản thân bị cha mẹ bán đi.
Khi ấy hơn phân nửa sự vụ trong cốc đã rơi vào tay Vương Hủ, chỉ là một gia nô nghèo khổ, lại từng bước sắp xếp tỉ mỉ, không ngừng nuôi trồng thế lực của riêng mình, thậm chí vọng tưởng khi cốc chủ chết sẽ thượng vị, hành động này so với chư hầu bên ngoài hành thích giết vua có gì khác biệt? Bất trung bất nghĩa, người người phỉ nhổ.
Nhiều đệ tử của cốc chủ cũng đã vung tay lên, kêu gọi mọi người đuổi đi người âm hiểm xảo trá đó, nâng đỡ nữ hài tử mồ côi là Tân Nô làm Tân gia, sau đó sẽ thay nàng tìm kiếm người có phẩm đức ở rể, dựng lại cư nghiệp núi Vân Mộng, không đến mức làm bôi nhọ danh tiếng của Quỷ Cốc. Vì vậy, không ngừng có người dặn dò bên tai nữ hài tử 12 tuổi phải đề phòng tên tên nhóc Vương Hủ, lại không hề bận tâm đến nữ hài đó sau khi nghe những xong có thể chịu đựng nổi không?
Lúc Vương Hủ xuất hiện trước mặt Tân Nô, nàng vẫn mang thân thiết hướng hỏi han hắn vì sao không cho nàng gặp phụ thân. Mà thiếu niên đó lại im lặng không nói, mặc kệ cho Tân Nô khóc lóc, kể cả nàng tức giận cắn nát tay hắn, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng kiên nhẫn vỗ vỗ lưng nàng nhẹ nhàng nói: “Cắn đủ rồi thì nhả ra.” Dáng vẻ khoan dung, nhẹ nhàng cùng với kẻ âm hiểm xảo trá khi xử trí hết mọi người trong cốc không nghe lệnh hắn dường như là hai người hoàn toàn khác.
Về sau Tân lão qua đời, tân cốc chủ cũng không xử lí nữ hài tử này giống như những kẻ ngỗ nghịch không thuận mắt hắn - đuổi ra khỏi cốc, mà nuông chiều để ở bên cạnh, trừ việc không cho nàng tiếp xúc thân cận với người khác, mọi sinh hoạt của Tân Nô vẫn như lúc Tân lão còn sống, dù sự vụ bận rộn, cũng sẽ rút ra một chút thời gian xuất cốc, trên danh nghĩa là đi giao lưu quan sát thực tế, nhưng thực tế là mang nàng ra ngoài cốc giải sầu, thưởng thức danh lam thắng cảnh mà thôi.
Nếu không có biến cố hai năm trước…Sao Cốc chủ lại tức giận hạ ấn kí nô lệ lên người Tân Nô.
Khụ, sao lại nháo tới mức độ này.
Khải Nhi thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn Tân Nô nằm trên giường, Tân Nô cũng hạ sốt, lúc này đang ngủ thiếp đi.
Khải Nhi khẽ thở dài, đứng dậy chuẩn bị bưng chậu nước ra ngoài. Vừa quay người lập tức thấy một thân bạch y cao lớn đang đứng trước cửa.
Thế nhân chỉ yêu thích tơ lụa trơn mịn, nhưng y phục của Cốc chủ lại thiên về lụa gai. Khác với những loại vải thô gai của dân nghèo thường dùng. Lụa gai kia được cẩn thận giặt, ngâm trong nước, sau khi gia công sẽ dệt cùng sợi bông xe lại thành lụa. Cái tính độc áo của bộ y phục được lộ ra khi khoác lên thân hình cao ngất của Cốc chủ, mỗi khi có cơn gió thổi qua ống tay áo rộng sẽ bay lên, khiến người ta nhìn càng cảm thấy phiêu dật xuất trần, trong lòng tự giác thần phục, hoàn toàn không nhớ tới vị ẩn sĩ thế ngoại này xuất thân ti tiện.
Ngay cả Khải Nhi thường được diện kiến dung mạo của Cốc chủ, nhưng khi đôi mắt đen lạnh lùng kia đảo qua, vẫn không nhịn được mà ngưng thở, ngực khẽ thắt lại.
May mà ánh mắt Cốc chủ cũng không đặt trên người nàng quá lâu, nhìn về thân ảnh đang nằm mê man trên giường, mở miệng lạnh lùng phân phó: “Ngươi lui xuống.”
Khải Nhi vội vàng khom gối lui ra, Vương Hủ cất bước vào phòng, hạ lệnh cho thị nữ sau lưng để khay gỗ xuống sau đó cho các nàng lui xuống hết.
Hắn nhẹ nhàng tháo giày ra, vung vạt áo lên ngồi xếp bằng trên giường, cúi mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn thấp thoáng trong chăn. Có lẽ là do nóng, làn da trắng nõn của nàng lại ửng hồng, như dụ hắn vuốt ve.
Nhưng ngón tay Vương Hủ đặt trên đầu gối chỉ khẽ nhúc nhích vài cái, cuối cùng nắm chặt thành quyền. Con người trên thế gian, thường nhìn lên phía trên mà ước vọng. Nếu đã giữ được mĩ ngọc giai nhân trong tay, qua một thời gian, sẽ mất đi cảm giác cầu mà không được.
Xưa nay Vương Hủ không thích cảm giác cầu mà không được, lúc này trên thế gian quả thực không còn có gì khiến hắn nổi lên tâm tư như vậy. Từ sau khi nhược quán, hắn thận trọng từng bước, đầu tiên là mượn danh Quỷ Cốc thu nạp môn đồ, sau đó đem thế lực của mình gài vào phủ chư hầu của các nước, có những đệ tử buôn bán kinh thương, đều để hắn sử dụng, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên dùng danh tiếng Quỷ Cốc xuất cốc, cái nước Yến nhỏ bé đất đai khô cằn kia, cũng có thể gây khó dễ chế nhạo hắn. Nhưng chưa đầy bảy năm, có vô số công tử, đội ngũ chư hầu ngầm tới núi Vân Mộng, dâng hậu lễ, kì trân dị bảo tự mình tới cầu cao nhân mà không được.
Nhưng sao hôm nay hắn lại có cảm giác bực bội không được thỏa mãn. Vương Hủ biết nguyên nhân cảm giác này đều vì nữ tử đang nằm trên giường.
Lí do hoang đường và nực cười, nhưng hắn lại đang ngồi trên giường của nàng. Tính tìnnh ương bướng của nàng trong hai năm qua được hắn mài dũa, giảm đi không ít. Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng che giấu cảm xúc hoàn mỹ không tỳ vết trưng ra khuôn mặt thuần phục, trong lòng hắn như có ngọn lửa cháy lên, thậm chí hận không thể…
Chẳng biết từ lúc nào bàn tay hắn đã đặt lên trên gò má của nàng, dần dần vuốt ve đến cần cổ nhỏ mảnh mai, chỉ cần hắn khẽ dùng lực, sẽ dễ dàng bẻ gẫy, từ đây về sau hắn vẫn là hắn - không động tâm, lãnh tâm lãnh tình làm quỷ cốc chủ Vương Hủ….
Có lẽ bàn tay mang theo hơi lạnh của hắn làm cho nàng đang sốt cao cảm thấy thoải mái, khẽ động một chút, nàng giống như mèo con nhỏ bình thường cọ cọ dưới lòng bàn tay hắn.
Vương Hủ nhìn nàng, hàng mi dài cụp xuống, chóp mũi cao thẳng hiện lên sự lạnh lùng, tay khẽ siết chặt một chút, bởi vì hô hấp không thoải mái, Tân Nô khẽ rên vài tiếng, không kiên nhẫn giãy dụa, tóc dài hai bên mất trật tự xõa tung, hàm răng nhỏ khẽ lộ, còn có đầu lưỡi ấm áp nhỏ hồng như con trai….Cuối cùng nam nhân mặt mũi tràn ngập sát ý cũng buông lỏng tay.
Hắn bắt đầu tháo đai lưng, cởi chiếc áo choàng bên ngoài, cầm khay gỗ đến trước mặt, mở nắp lọ gốm, đổ rượu thuốc vào trong đĩa, sau đó dùng đèn đốt, nhẹ nhàng nhấc chăn, kéo cổ áo nàng lộ ra bộ ngực trắng nõn, đổ rượu nóng vào tay nhẹ nhàng xoa bóp, tới khi da thịt ửng hồng, mới lật người nàng lại, để lộ bờ lưng trắng nõn trơn bóng, hắn híp mắt nhìn ấn kí dữ tợn sau vai, lại tiếp tục dùng rượu xoa bóp sau lưng nàng.
Bởi vì sốt Tân Nô không mở mắt nổi, nhưng lại cảm giác được có người chạm vào mình, bàn tay mang theo hơi lạnh dễ chịu, khiến toàn thân... bắt đầu có cảm giác.
Sau khi bị giày vò một trận, nàng tỉnh táo được một chút. Mới mở mắt ra quay đầu nhìn, không nghĩ tới gia chủ đang mang mĩ nữ đi dạo lại hạ mình đi vào căn phòng tiện nô, dùng rượu thuốc mát xa cho nàng.
Thân thể Tân Nô khẽ chấn động, theo bản năng kéo chăn trùm kín cơ thể mình. Nàng không thích lõa lồ trước mặt người khác, dù trước đó bị hắn cưỡng bách hầu hạ giường chiếu, trừ mấy lần lúc đầu ra, về sau nàng kiên quyết nhất định phải lúc đêm khuya tắt đèn, mới có thể làm ra cái chuyện kia.
Bây giờ bên ngoài ánh nắng chói chang, mặt trời rọi thẳng vào phòng, thậm chí nàng còn thấy được những hạt bụi đang bay trong khoảng không. Ấn kí xấu xí của nàng cứ như vậy lộ ra trước mặt hắn, tuyên thệ nàng chính là vật phẩm của hắn, điều này khiến Tân Nô không thể chấp nhận.
Bình thường nếu nàng phản ứng che giấu như vậy, sẽ chọc tức cốc chủ núi Vân Mộng, sau đó là một hồi cọ xát, trừng phạt lãnh khốc…
Cho nên khi ý thức được hành động của mình sắc mặt Tân Nô trắng bệch, bời vì bị bệnh nên nàng càng thêm yếu ớt, thậm chí trong mắt đã dâng lên một tầng hơi nước.
Vương Hủ cúi đầu nhìn nàng, mái tóc dài đen nhanh dính sát vào gò má nàng, cảm giác có chút ngứa.
Bình tĩnh mà xem xét, dáng vẻ thường ngày của hắn quả thật rất đẹp, vẻ mặt như ngọc, lông mày như vẽ, nếu hắn đi dạo phố, chỉ sợ đám người vây xem hắn sẽ làm tắc đường, chật như nêm cối. Nếu bỏ qua dáng người cao lớn của hắn, với tư sắc này, chẳng trách những công tử, chư hầu mê Long Dương nhìn thấy hắn vừa gặp đã thương, một lòng cầu lộ thủy ngư hoan...
Tân Nô càng nghĩ càng xa tưởng tượng đến cảnh hắn bị tên nam nhân khác đặt dưới thân, trong lòng có chút vui sướng.
Vương Hủ hiểu quá rõ tính cách của nàng, chỉ vừa liếc mắt, không biết trong lòng lại đang nghĩ ra cái chủ ý gì dùng hắn tiêu khiển để loại trừ uất khí, lập tức lạnh lùng hừ một tiếng.
Tân Nô lập tức hồi phục tinh thần, mấp máy miệng nói: Tân Nô tài đức vô năng, làm phiền gia chủ tự mình trông nom.
Dáng vẻ khiêm tốn này, không khác các nô bộc khác trong cốc.
Sắc mặt Vương Hủ chuyển sang lạnh lẽo, im lặng một lúc rồi nói: Đã sinh bệnh rồi, ngoan ngoãn một chút mới không khiến người ta ghét. Nói xong, đưa tay cầm bát thuốc tới trước mặt nàng.
Tân Nô chỉ nghĩ thuốc giống như ban sáng, bị hắn ép, không phòng bị uống một ngụm lớn, nhưng mà thuốc vừa vào miệng cảm giác đắng chát tràn ngập, không hề giống bát thuốc ban sáng có vị ngọt và mùi thơm của gừng?
Trước giờ nàng rất sợ đắng, lập tức muốn nhổ ra, nhưng mà nam nhân bên cạnh đã sớm lường trước phản ứng của nàng, dùng miệng của mình chặn miệng nàng, đầu lưỡi tiến quân ép nàng phải nuốt toàn bộ nước thuốc.
Cho dù không thích thì thế nào, hắn luôn có mọi biện pháp khiến nàng khổ sở tiếp nhận. Toàn bộ bát thuốc nhanh chóng chảy vào cổ họng nàng.
Nhìn lông mày nàng nhăn lại, mang theo vài phần ngây thơ đã lâu không xuất hiện, khóe miệng Vương Hủ khẽ nhếch lộ ý cười, đưa tay cầm mứt quả ở bên cạnh, đưa lên miệng nàng,nói: “Thuốc không đắng, làm sao khỏi bệnh.” Uyển cô thương xót nàng, nên không bảo người mang tới, nàng nên hiểu chuyện, ngoan ngoãn uống thuốc, chờ khỏi bệnh thì theo ta hồi cốc.
Lòng Tân Nô trầm xuống, ngẩng đầu lên nói: “Ta không muốn trở về, người đã đáp ứng đưa ta đi gặp Ngụy Vương.”
Nụ cười trên mặt Vương Hủ dần dần biến mất, từ từ nói: “Ta đáp ứng nàng sẽ không nuốt lời, nhưng mà không lợi không làm, Tân Nô, nàng tính báo đáp ta như nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ ruột Cuồng: Xin hỏi, tất cả mọi người đang mắng chửi cốc chủ Quỷ Cốc, yêu cầu đổi nam chủ, ngài với tư cách là nam chủ có cảm tưởng gì?
Vương tiên nhân: Đổi đi, từ trước đến nay ta đều ẩn cư phía sau màn, không màng hư danh, vả lại... cho dù đổi ta, bổn tiên nhân cũng sẽ tìm được chỗ đứng, mạnh mẽ đoạt diễn, chiếm lấy nữ chủ, cặn bã bước sang độ cao mới, soái tới mức tân nam chủ choáng váng phải cách xa ba con phố.
Mẹ ruột Cuồng: Tốt... Đúng là nhi tử của ta ~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.