Tân Nô thầm nghĩ tin tức nước Tề nhanh nhạy như thế sao? Hôm qua mới bán năm hộp, hôm nay đã có khách mới đến?
Nhưng lúc nàng đội mũ sa đi xuống mới phát hiện, người đứng chờ không phải phu nhân mĩ lệ mà là một thiếu niên anh tuấn.
Nhìn xiêm y của hắn chắc là quý nhân trong thành Lâm Truy, lập tức thi lễ nói: "không biết quân đứng trước cửa hàng của ta có việc gì?"
Thiếu niên kia nhìn Tân Nô xuống xe ngựa, một chút sững sờ, đánh giá nàng nói: "không biết lệ cơ có phải chủ cửa hàng? Tại hạ muốn mua chút son phấn cho mẫu thân, nhưng không rõ lắm."
Sau khi thi lễ, Tân Nô mở cửa, nói: "Mặt tiền cửa hàng quá nhỏ, sợ không chiếu cố được khách nhân chu toàn, nơi đây chỉ tiếp nữ nhân, kính xin quân dời bước tới nơi khác."
Người nọ như không nghĩ tới bị cự tuyệt, có chút ngạc nhiên nói: "Do ta tùy tiện, mạo muội rồi. Nhưng nghe nói quý tiệm có son phấn tốt, sắp tới yến thọ mẫu thân, kính xin cơ dàn xếp, giúp ta mua một hộp."
Lời của hắn hợp tình hợp lễ, chắc được mấy phu nhân hôm qua giới thiệu đến, nhưng vừa nói hôm qua hết hàng hôm nay đã bán vậy khác gì lừa dối. Dù sinh ý hôm qua một nửa bị Vương Hủ vơ vét, nhưng Tân Nô vẫn quyết định giữ thanh danh cửa hàng, nói không còn, kính xin quân dời bước chỗ khác.
Trong lòng không khỏi lo lắng, cộng thêm vài phần thương tiếc. Mĩ nữ tuyệt sắc như vậy sao lại làm vợ của kẻ mãng phu? không xứng! không xứng!
Lập tức đánh giá Tử Hổ, rồi im lặng, quay người lên xe ngựa rời đi.
Đã biết cách moi tiền từ các quý phụ nước Tề, thì sẽ không còn lo lắng sinh ý. Qua một thời gian ngắn, sau khi Tân Nô bán bột nước, sinh ý của hàng lập tức thịnh vượng, có thêm nhiều khách nhân.
Chi tiêu của Vương Hủ cũng xa xỉ hơn rất nhiều. Vì vậy bảo Tân Nô để nô bộc quản lí cửa hàng, bảo nàng ở nhà.
Tân Nô đang làm vui vẻ, hơn nữa mấy ngày nay nhìn gương mặt Vương Hủ càng lúc càng phiền chán, nghĩ không ra cửa hàng chả lẽ cả ngày phải trong trạch viên? Trong lòng không muốn, liền thấp giọng nói muốn tiếp tục kinh doanh.
Lúc nói lời này, Vương Hủ mang theo ba nữ đệ tử du sông, nghỉ chân trong đình.
Sau khi rời khỏi Quỷ cốc, sinh hoạt của Vương Hủ ở nước Tề không giống như kẻ một ngày kiếm vạn bạc, dắt theo ba nữ đệ tử thong thả dạo bước thả câu bên bờ, nghe Tân Nô nói thế hắn mở miệng lạnh lùng nói: "Một tiểu điếm như thế, hôm nay làm vậy là đã đến cùng, nên bứt ra, tìm đường kinh doanh khác có gì mà quyến luyến? Tầm mắt nàng phải xa một chút..."
Quy Khương thấy ân sư nói chuyện lộ vẻ cứng rắn, vội thay Tân Nô giảng hòa nói: "Cửa tiệm này là Tân cơ dốc hết sức lo liệu, trông ngóng thu lợi nhuận giải lo cho ân sư, nhất thời phải rời đi trong lòng khôngnỡ, nhưng ân sư nói vậy cũng hợp lý, Tân Nô tỷ tỷ, nên nghe lời ân sư dạy bảo..."
Cơ Oánh lại đưa dưa cho Tân Nô, nhưng Tân Nô không nhận, chỉ thản nhiên đáp: "Ta không thích ăn ngọt, Cơ Oánh thích như vậy, thì ăn hết đi!"
Chuyện kinh doanh cửa hàng son phấn, cuối cùng vẫn theo ý Vương Hủ, giao cho nô bộc tin cậy. Tân Nô không biết, sau đó, thiếu niên kia còn tới cửa hàng mấy lần rồi hậm hực ra về.
Vương Hủ cũng không ở mãi trong ngôi nhà ma nơi ngõ hẻm, luôn đi ra ngoài không biết gặp người phương nào.
Tân Nô rảnh rỗi nhàm chán, cả ngày tha thẩn trong nội viện. Nhưng hôm đó Vương Hủ ra ngoài dự tiệc lại phái người tới đón nàng.
Đánh xe cho nàng là Liêm Y. Gần đây hắn còn bận rộn kinh doanh cửa hàng son phấn, đặc biệt đưa hàng tới phủ của quý nữ, phu nhân công khanh thành Lâm Truy. Cho nên lúc đánh xe, hắn cũng kể cho nàng tình hình kinh doanh của cửa hàng gần đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]