Chương trước
Chương sau
Đáy mắt Tân Nô lóe lên sợ hãi khiến Vương Hủ tức giân, nhưng lần này hắn khống chế cảm xúc rất nhanh, sau khi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng giữ tay nàng lại, lại im lặng một lúc giống như an ủi: "không phải cố ý kéo nàng tới xem những cái này, trong chợ phía Tây có mã thương của Quỷ Cốc, gần đây có một toán ngựa mới, rất nhiều khách nhân tới định giá, lát nữa nàng nói ít nghe nhiều, học hỏi thêm một chút..."

nói xong dẫn đầu xuống xe ngựa.

Tân Nô ổn định cảm xúc, cũng theo sát phía sau xuống xe ngựa.

Thành trì này giáp với nước Ngụy, nước Tề nước Triệu, bình thường thương nhân ba nước vãng lai không ngừng, là địa điểm then chốt. Lần này kiếm được đám ngựa hiếm có, nên những người có tiền bạc của ba nước tranh nhau tới chọn mua.

Trong lúc nhất thời đường phố bị đoàn xe ngựa xa hoa làm tắc. Những... tiểu thương mua bán ngựa cũng bị ép dời ra khu vực khác.

Hôm qua Tân Nô nhờ người kiếm một bộ y quan nên hôm nay Vương Hủ sai người chuẩn bị cho nàng một bộ trang phục người Hồ.

Mặc dù có nhiều người mặc trang phục người Hồ cưỡi ngựa bắn cung, nhưng nữ tử mặc trang phục người Hồ rất ít.

Tân Nô dáng người thon thả mảnh mai, mặc trang phục người Hồ óc một phong thái hiên ngang oai hùng, mà mái tóc dài cũng dùng dây da hươu buộc cao lên đỉnh đầu.

Ban ngày trời nóng, Tân Nô cảm thấy oi bức dứt khoát không đội mũ sa, bóng hình xinh đẹp vừa xuống xe ngựa, bốn phía bỗng yên tĩnh, người qua đường thấy thiếu nữ xinh đẹp bất phàm kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn không di chuyển bước chân. Phiên chợ vốn đông đúc càng có dấu hiệu bạo động.

Vương Hủ đang đi trước vài bước, đột nhiên vòng trở lại, lấy ra một chiếc khăn lụa nhỏ gập thành hình tam giác buộc lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "một lát về thì cởi ra."

Tân Nô cũng biết mình rất đẹp cho nên thầm ảo não, dung mạo được di truyền từ mẫu thân quả thật phiền phức.

Nàng bước mấy bước thì trông thấy bảng hiệu bằng gỗ sam khá nổi bật, trên đó kh ắc hai chữ "Phi Liêm" rất to.

Phi Liêm là truyền thuyết Phong Thần, với tư cách là mã thương, dám dùng chiêu bài này, quả thật là khẩu khí lớn.

Quỷ Cốc Tử cũng không giống người bình thường đi cửa chính, dưới sự dẫn dắt của lão bộc, theo hành lang gấp khúc tới hậu viện.

Lúc ngồi xuống bàn tiệc ở chính sảnh, không bao lâu, một người mập mạp tướng mạo xấu xí một đường thở hổn hển chạy tới: "A... Phía trước sảnh... Chậm trễ, còn... Kính xin ân sư thứ tội!"

Người đàn ông mập lùn này vì chạy quá gấp, toàn bộ sau lưng áo ướt đẫm, nói một câu thở một câu, thật sự là khiến người không nỡ trách mắng.

Hình như Vương Hủ khá thích người này, mỉm cười đưa hắn một li trà nói: "Ta chỉ là về quê tế tổ, nhân tiện tới nơi này nhìn, không cần quá câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, ngươi nhiều việc, cứ đi ra trước lo liệu!"

Nam tử mập lùn không dám, vội vàng nói: "Cũng đã bàn giao cho người dưới, hiếm khi ân sư tới, Úc tất nhiên phải phục thị bên cạnh người."

Kính cẩn như vậy, Vương Hủ tất nhiên là thích, hắn lúc này mới xoay đầu lại, nói với Tân Nô: "hắn gọi là Tôn Úc, tổ tiên chính là Tôn Dương kì tài huấn luyện ngựa đấy!"

Tân Nô nghe xong hai mắt trừng lớn. Tôn Dương? Vị đó không phải là người xưng "Bá Nhạc" khai tông truyền kì thiên lí mã sao?

Truyền kì về Bá Nhạc thuở nhỏ nàng từng nghe phụ thân giảng qua, vị này người Tần vô sự tự thông lĩnh ngộ đến tinh túy của "Đạo", khiến một môn vốn là kĩ nghệ tầm thường đạt tới đỉnh cao, thật là khiến lòng người tôn kính. Chưa từng nghĩ tới vị nam tử thấp béo này chính là hậu nhân Bá Nhạc!

Mặt Tân Nô che lụa mỏng, nhưng vẻ mềm mại khó dấu, cẩn thận nhìn cũng có thể đoán ra là một giai nhân tuyệt sắc.

Có thể Tôn Úc chính là nhất mạch của Tôn gia truyền kì si mê ngựa, vượt quá cả mĩ nhân, lúc này đây bên cạnh ân sư là một giai nhân xinh đẹp, hắncũng chỉ đánh giá một phen, cảm thấy tiếc nuối vì vị này mặc trang phục nữ tử người Hồ, chân tuy dài nhưng dáng vẻ khá thấp, bàn chân không đủ to, chạy chắc không nhanh đâu!

Nhưng ân sư cố ý giới thiệu hắn cho nàng, đủ thấy cô gái này cũng là một kì tài bên ân sư. Lập tức kính cẩn mà thi lễ với nàng.

Vương Hủ uống một ngụm sữa đậu nành ấm, mở miệng nói: "Nghe nói bên ngoài vì toán ngựa mới mà tranh chấp không ngớt, muốn đánh nhau?"

Vừa nhắc tới ngựa, hai mắt Tôn Úc sáng ngời, người cũng thẳng hơn, hưng phấn nói: "Ân sư, người có chỗ không biết, đám ngựa lần này phải nói là cực phẩm, ngựa ở nước Tần vốn xuất chúng, Kinh Thi có câu: "Kỳ lưu thị trung, qua ly thị tham" thế nhân điên cuồng chạy theo ngựa tốt. Nhưng nhóm ngựa nước Tần này tổng cộng có 8 con, lai giống cùng ngựa biên cảnh người Hồ, mỗi con đều cao lớn anh tuấn, hai lỗ tai như trúc gọt, mắt sáng có thần, đều là tuấn mã ngày đi nghìn dặm, hiếm thấy đó..."

Vương Hủ thấy cao đồ yêu ngựa thành si thao thao bất tuyệt không ngừng, lập tức mỉm cười cắt đứt lời hắn, hỏi: "Tới mua ngựa là người phương nào?"

Tôn Úc sực tỉnh thấy mình quá trớn, nhỏ giọng nói: "Ngụy, Triệu, Tề ba nước phái đặc sứ tới, không tiếc số tiền lớn, muốn... mua hết tuấn mã, mộtcon cũng không để lại cho hai nước khác."

Vương Hủ gật nhẹ, nói: "Tân Nô, nàng cùng Tôn Úc tới sảnh xem... Tôn Úc, chuyện bán ngựa này giao cho nàng xử lí, ngươi và mọi người đều nghe theo nàng sắp xếp..."

Tôn Úc từ trước tới giờ luôn nghe theo lời vi sư. Cho nên không hoài nghi sao ân sư lại để nàng ra dàn xếp mua bán.

Nhưng Tân Nô biết sức mình, nghe xong lòng hoảng hốt.

Thế nhân đều biết ngựa là vật quý. Lương thảo một năm chăm ngựa đủ để nuôi sống một gia đình bình thường trong một năm. Cho nên không phải là người có thân phận sẽ không đi mua ngựa. Mà Tôn Úc nói ngựa này rất hiếm, quả thật giá trị vạn kim!

Nhưng Vương Hủ lại thoải mái nói để nàng tùy tiện xử lí giao dịc vạn kim... Cái này không thể so với việc kiếm 100 văn tiền.

"Gia chủ... Tuy ngài tài phú địch quốc, nhưng giao khảo nghiệm này cho Tân Nô, không khỏi quá mức?"

Nghe Tân Nô nhỏ giọng nói thầm, Vương Hủ vung tay áo, tay lăn ngọc thiền nói: "không phải hôm qua nô nhi đã lĩnh ngộ đạo lý của thương nhân sao? Hôm nay dựa vào kinh nghiệm hôm qua mà làm đi..."

Nhưng lần này, Vương Hủ nổi chút lòng thương xót, không nói số tiền sinh ý, cũng không nói sẽ xử phạt nàng.

Nàng đành phải đứng dậy theo Tôn Úc ra ngoài sảnh, lúc này Tân Nô phát hiện, cái khó không phải là bán ngựa, mà làm sao có thể đuổi ba vị quyền quý muốn mua ngựa này.

Người đến mua ngựa của nước Ngụy chính là chủ quản kho lúa Tư Đồ Cơ Phủ, còn có đại tướng quân Bàng Quyên, môn khách Lý Mục. Cả hai khí thế áp người, giống như vừa khẩu chiến, ép đám người nước Triệu nước Tề tức giận bực tức ngồi một bên.

Cơ Phủ đang bối rối, thấy Tôn Úc đến, liền cao giọng nói: "Nay dâng tặng thiên lý mã cho Ngụy Vương, kính xin nhanh chóng mang tuấn mã giao cho thủ hạ, để ta sớm phục mệnh với Đại Vương!"

Tôn Úc khẽ mỉm cười nói: "Ta chỉ là tiểu nhị thay mặt cho chủ nhân thôi, nhóm ngựa lần này rất hiếm, tiểu nhân không thể làm chủ, chủ nhân đặc biệt sai tân cơ tới đây chủ trì."

nói xong kính cẩn mời Tân Nô đi vào.

Giao dịch giá vạn kim, lại giao cho một tiểu cô nương, thật sự khiến đám quyền quý ở đây động tâm.

Tân Nô cảm giác được toàn bộ ánh mắt mọi người trong sảnh đều rơi trên người mình, hít sâu một hơi, vững vàng bước tới. Thi lễ với từng người mua của ba nước, sau đó ngồi xuống bàn, nhỏ giọng nói: "Đem giá mua của ba nước ra cho ta."

Tôn Úc vội vàng cầm thẻ tre, đưa cho ba nước để hộ ghi giá.

Lúc Tân Nô cầm thẻ tre phát hiện nước Tề ra giá cao nhất, giá khiến người phải để tâm. Nước Triệu giá cao thứ hai. Về phần nước Ngụy, giá quá thấp khiến người nghẹn họng nhìn trân trối. Cứ theo giá cả thì số tiền này chỉ mua nổi mấy con ngựa già chậm mà thôi.

Đáng lẽ ra giá như vậy không có gì phải chần chừ, từ xưa giá cao thì được, cứ đem ngựa cho nước Tề là tốt rồi.

Nhưng lúc đưa nàng ra ngoài sảnh, Tôn Úc đã giảng giải mấu chốt cho nàng. Hóa ra nước Ngụy đưa đến hai người, tuyên bố Ngụy Vương vừa đưa ra chế pháp: Quân dụng vật tư, phải ưu tiên bán cho vương gia nước Ngụy, nếu Ngụy Vương không cần mới có thể trao tay cho nước khác hoặc tư nhân. Người nào chống lại, thi dùng ngoạt hình(chặt chân hình phạt tàn khốc thời xưa).

Chế pháp đè người như vậy, cho dù sứ giả Ngụy ra giá thấp nhất, cũng chỉ đành ngậm ngùi bán phá giá, nếu không cứ xác định hai chân bị chặt bỏ!"

Tân Nô nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Lý Mục, lại nhìn tiểu thương buôn bán ngựa xung quanh thầm lắc đầu, trong lòng thầm chửi Vương Hủ.

hắn nói để nàng dùng kinh nghiệm bán nước mơ để lĩnh ngộ xử lí mua bán lớn thời loạn thế...

Tân Nô không nói gì, sống lưng thẳng tắp, yên lặng suy nghĩ.

Lý Mục đứng đó chờ không kiên nhẫn lớn giọng nói: "Chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, dáng vẻ như vậy chắc sợ không nói ra lời, sao dám đưa ra quyết định, gọi chủ nhân của các ngươi ra! Miễn cho chậm trễ thời gian của chúng ta..."

Tân Nô lạnh lùng nhìn hắn, ở bên cạnh Vương Hủ khá lâu, cũng nhiễm chút thần thái thanh cao uy nghiêm của Quỷ Cốc Tử, ánh mắt này khiến Lý Mục nghẹn lời, một lát sau mới nói: "Thành trì này thuộc phạm vi nước Ngụy, tất nhiên là phải tuân phủ pháp lệnh, Ngụy Vương ra lệnh người nào dám không tuân tủ, ngựa này tất nhiên phải bán cho Ngụy Vương!"

Lời vừa nói ra, Tôn Úc im lặng lắc đầu, sứ giả hai nước Tề Triệu tức giận đến mức dậm chân, quay người muốn đi, nhìn thấy Lý Mục mặt mày vênh váo, đắc ý cười ha hả.

Đúng lúc này, Tân Nô lại mở miệng nói: "Hai khách quý nước Tề Triệu tạm dừng bước, hai người đường xa mà đến, các ngươi mang một con ngựa tới cho khách quý nhìn một cái, cũng coi như không đi một chuyến uổng công."

không lâu sau, tiểu nhị dắt một con tuấn mã tới. Quả thật vật báu khó tìm, dưới ánh mặt trời lông hắc mã đen bóng khỏe khoắn hấp dẫn ánh nhìn mọi người.

Cơ Phủ nhìn tuấn mã tư thế oai hùng, nội tâm càng vui mừng. Ngụy Vương yêu tuấn mã, đã ra giá vạn kim, nhưng Bàng Quyên và môn khách Lý Mục nói như vậy, dựa vào khe hở của chế pháp mới, dùng giá thấp... mua được những tuấn mã này, phần tiền còn lại tất nhiên là chui vào túi hắn, đúng là lợi đôi đường, cuộc sống thật là thú vị ha ha!

Mà sứ giả hai nước Tề Triệu thấy vậy, càng lắc đầu thở dài, chỉ cảm thấy lỡ mất dịp tốt mua tuấn mã, thật sự nuối tiếc vô hạn.

Đúng lúc này, Tân Nô đột nhiên mở miệng nói: "Gọi đồ tể, giết tuấn mã này!"

Lời vừa nói xong, thân thể Tôn Úc lung lay sắp đổ, quả thật muốn ngất đi thôi. hắn trừng to mắt thấp giọng nói: "Tân... Tân cơ, chuyện này là thật?"

Tân Nô yên lặng nhìn hắn: "Lời gia chủ nói, Úc đã quên sao?"

Đệ tử Quỷ Cốc, người nào dám quên? Tôn Úc nghẹn tới đỏ bừng mặt, cao giọng nói: "Người tới! Làm thịt tuấn mã!"

Người mua của ba nước hai mặt nhìn nhau, một đồ tể thô kệch bước tới, mạnh mẽ đâm một đao vào trái tim ngựa.

Cơ Phủ đau lòng che lồng ngực mình, mặt trắng bệch, chỉ vào chóp mũi Tân Nô mà mắng: "Tiện phụ! Sao dám giết tuấn mã của Ngụy Vương?"

Tân Nô chậm chãi đứng lên, bình thản nói: "Giá Tư Đồ đưa ra, không phải chỉ đủ mua một con ngựa già sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.