EDITOR: HTHYYHTH
Bình thường không thấy gì, chờ đến lúc Tiêu Nhạc Dương không ở đây thật, Phó Lãng mới phát hiện, giữa hắn và Tiêu Duyệt Vân nếu như không có nhóc Tiêu Nhạc Dương làm đệm, bầu không khí thật sự vậy mà có hơi ngột ngạt.
Đây là giai đoạn ngượng ngùng ngược sao?
Hôm đó, Phó Lãng lái xe đưa Tiêu Duyệt Vân quay về nhà, cả đường đi, hai người im lặng không nói gì, biểu hiện bên ngoài là vì lo lắng thay cho Tiêu Nhạc Dương, tâm trạng không tốt, nhưng thực tế là như nào, thì chỉ có hai người họ biết mà thôi.
Vừa đến cổng lớn của tiểu khu, ngoài mặt Tiêu Duyệt Vân bình tĩnh tự nhiên xuống xe, Phó Lãng không nói chuyện, nhìn Tiêu Duyệt Vân một cái thật sâu, sau đó bèn khởi động xe rời đi.
Tiêu Duyệt Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến ánh mắt vừa nãy của Phó Lãng, không khỏi cảm thấy cả người nóng ran.
Cái loại không khí có chút lạ lùng này vẫn luôn duy trì cho đến sau bữa cơm tối hôm đó.
Lúc trước có Tiêu Nhạc Dương ở đây, ba người câu được câu không trò chuyện với nhau trên bàn cơm, bầu không khí ấm áp lại bình thản, thế nhưng hôm nay, tầm mắt Phó Lãng cứ như đính ở trên người mình, khiến Tiêu Duyệt Vân bỗng có hơi đứng ngồi không yên, muốn nhắc nhớ đối phương đừng lộ liễu như vậy, nhưng lại cảm thấy có hơi khó mở miệng, cuối cùng khiến cho Tiêu Duyệt Vân tốt tính từ trước đến nay chỉ có thể mang chút xấu hổ và giận dữ quét cái người siêu cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhi-xuyen-toi-thoi-hien-dai/514917/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.