Chương trước
Chương sau
EDITOR: HTHYYHTH
Bình thường không thấy gì, chờ đến lúc Tiêu Nhạc Dương không ở đây thật, Phó Lãng mới phát hiện, giữa hắn và Tiêu Duyệt Vân nếu như không có nhóc Tiêu Nhạc Dương làm đệm, bầu không khí thật sự vậy mà có hơi ngột ngạt.
Đây là giai đoạn ngượng ngùng ngược sao?
Hôm đó, Phó Lãng lái xe đưa Tiêu Duyệt Vân quay về nhà, cả đường đi, hai người im lặng không nói gì, biểu hiện bên ngoài là vì lo lắng thay cho Tiêu Nhạc Dương, tâm trạng không tốt, nhưng thực tế là như nào, thì chỉ có hai người họ biết mà thôi.
Vừa đến cổng lớn của tiểu khu, ngoài mặt Tiêu Duyệt Vân bình tĩnh tự nhiên xuống xe, Phó Lãng không nói chuyện, nhìn Tiêu Duyệt Vân một cái thật sâu, sau đó bèn khởi động xe rời đi.
Tiêu Duyệt Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến ánh mắt vừa nãy của Phó Lãng, không khỏi cảm thấy cả người nóng ran.


Cái loại không khí có chút lạ lùng này vẫn luôn duy trì cho đến sau bữa cơm tối hôm đó.
Lúc trước có Tiêu Nhạc Dương ở đây, ba người câu được câu không trò chuyện với nhau trên bàn cơm, bầu không khí ấm áp lại bình thản, thế nhưng hôm nay, tầm mắt Phó Lãng cứ như đính ở trên người mình, khiến Tiêu Duyệt Vân bỗng có hơi đứng ngồi không yên, muốn nhắc nhớ đối phương đừng lộ liễu như vậy, nhưng lại cảm thấy có hơi khó mở miệng, cuối cùng khiến cho Tiêu Duyệt Vân tốt tính từ trước đến nay chỉ có thể mang chút xấu hổ và giận dữ quét cái người siêu cao to sau khi ăn xong đã lâu nhưng vẫn còn ăn vạ ở nhà mình ra khỏi cửa.
Thấy trong nhà cuối cùng cũng thanh tịnh lại, Tiêu Duyệt Vân mới thở phào một hơi.
Thế nhưng, rất nhanh, cả căn phòng yên tĩnh mà y căn bản xem nhẹ dần bao phủ y.

Từ nhỏ Tiêu Nhạc Dương đã ở bên cạnh Tiêu Duyệt Vân, trừ mấy ngày lúc thi cuối kì trước từng ở nhờ Ninh gia mấy đêm, và thỉnh thoảng rời Dương thành, thì những lúc khác, em trai chưa từng rời khỏi y một đêm nào, đặc biệt là khi ở đại Chu thâm trạch đại viện nguy cơ tứ phía, Tiêu Duyệt Vân càng không dám để Tiêu Nhạc Dương rời khỏi tầm mắt của mình.
Lúc trước, Tiêu Duyệt Vân trong giai đoạn ôn tập khẩn trương, đầu óc bị các loại kiến thức chiếm hết, hơn nửa thời gian buổi sáng đều ở trường, cả ngày bận tới bận lui, khiến y không có thời gian và tinh lực để lên men những thứ cảm xúc và cảm giác khác.
Thế nhưng lần đầu tiên của kì nghỉ hè, sau khi Tiêu Duyệt Vân có nhiều thời gian rảnh rỗi, em trai vừa đi, thì cứ như cột trụ cuộc đời của y bị kéo đi, y chợt cảm thấy bản thân không có việc gì để làm hết. Loại cảm giác này, cả lúc Phó Lãng không ở cạnh y, càng thêm rõ ràng hơn.

Căn phòng yên tĩnh, trừ bản thân Tiêu Duyệt Vân ra, thì không còn ai nữa, một loại cảm giác cô đơn bỗng chốc tràn xa từ trong lòng y, dần bao trùm toàn thân y.
Sớm biết vậy thì đã để Phó Lãng ở lại lâu thêm chút rồi. Trong đầu Tiêu Duyệt Vân bỗng nhiên toát ra suy nghĩ này, sau đó lý trí lại lập tức xua nó đi.
Thời gian đã không còn sớm, lại ở riêng với Phó Lãng, đối với thân lam nhi như y mà nói, chung quy có hơi không tốt, huống chi Phó Lãng hôm nay cực dính người, làm Tiêu Duyệt Vân có hơi không chịu nổi.
Tiêu Duyệt Vân ra phòng khách mở TV lên, hôm nay là thứ sáu, có không ít chương trình gameshow sôi động đang được chiếu, y mở lớn âm lượng, lập tức xua tan đi cảm giác tịch liêu trong căn phòng.
Tiêu Duyệt Vân xem TV một lát, tầm khoảng mười giờ tối, y bèn tuần tự từng bước đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Từ đầu tóc đến đầu ngón chân, nước ấm tận tình cọ rửa khắp cơ thể trắng mịn đẹp dẽ của y, Tiêu Duyệt Vân nhắm mắt, rất là hưởng thụ. Máy nước nóng và vòi hoa sen của thời đại này, là vài đồ vật mới mẻ y rất thích.
Thế nhưng, lúc Tiêu Duyệt Vân mở mắt, lại chợt phát hiện, trước mắt vậy mà lại là một mảnh đen thùi, hoàn toàn tối thui chẳng có xíu xiu ánh sáng nào cả, cứ như rơi vào một cái động không đáy không thấy ánh mặt trời vậy.
Nếu như không phải nước ấm trên đỉnh đầu vẫn cuồn cuộn không ngừng chảy nhắc nhở y đang ở đâu, thì Tiêu Duyệt Vân cơ hồ cho rằng bản thân mình đang ở Vô Gian địa ngực hoặc là lại lần nữa xuyên qua một nơi không biết tên.
Hơi nước mù mịt trong căn phòng tăm không quá lớn, bên tai toàn là tiếng nước ào ào.
Tiêu Duyệt Vân cưỡng bách chính mình trấn định lại. Biến cố xảy ra bất thình lình, con người đối với bóng tối luôn có một loại sợ hãi trời sinh, cùng với cảm giác không an toàn khi cả người trống trơn, khiến Tiêu Duyệt Vân khó tránh khỏi có hơi hoảng loạn sợ hãi. Không dễ dàng gì, trong đầu y mới hiện ra thường thức đã tích lũy một năm nay, phân tích và phán đoán, lẽ nào tình huống này là "cúp điện" trong truyền thuyết?
Có trời mới biết, từ khi đến hiện đại, Tiêu Duyệt Vân chưa từng gặp qua loại tối thui thùi lùi như này. Mặc dù tối tắt đèn đi ngủ, thì một số thiết bị điện trong phòng ngủ của Tiêu Duyệt Vân cũng sẽ có một xíu ánh sáng chỉ thị, và còn âm thanh vang lên mơ hồ của máy móc điện khi hoạt động. Mà giờ đây, thế nhưng cả một chút xíu xiu âm thanh và ánh sáng của đồ điện cũng chẳng có.
Nhịn lại sự sợ hãi, Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng tắm sạch cho lẹ tóc và cơ thể, sau đó mò mẫm mặc áo choàng tắm vào.
Lúc này, cửa phòng tắm bỗng dưng bị gõ nhẹ vài tiếng, tức khắc dọa cho Tiêu Duyệt Vân sợ hết hồn, vừa rồi vì âm thanh nước chảy, nên y chẳng hề chú ý đến có người khác vào nhà mình.
"Đừng sợ, là tôi, em không sao chứ?" Rất nhanh ngoài cửa đã truyền đến giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Phó Lãng, khiến người nghe được vô thức an tâm.
"Anh Lãng!" Tiêu Duyệt Vân vui mừng, ấm áp trong lòng, bất chấp tất cả, theo bản năng mở cửa ra.
Phó Lãng ngoài cửa nghe thấy tiếng của Tiêu Duyệt Vân, liền biết là cậu chàng này quả nhiên vẫn là sợ.
**
Lúc vừa phát hiện ra bị cúp điện, Phó Lãng chưa kịp lo máy tính bàn đột nhiên mất điện thì sẽ tạo thành tổn thất bao nhiêu đối với công việc đang gấp của hắn, thì việc nghĩ đến đầu tiên là Tiêu Duyệt Vân ở cách vách.
Phó Lãng nhìn ra được, mặc dù bên ngoài Tiêu Duyệt Vân biểu hiện rất mạnh mẽ, hiểu chuyện sớm, thật ra tâm tư lại tỉ mỉ, có lúc cũng sẽ rất yếu đuối, gần như từ lúc vừa tiễn Tiêu Nhạc Dương đi xong, hắn đã có thể cảm giác được sự cô đơn và không biết làm gì của Tiêu Duyệt Vân.
Loại cảm giác này, khiến Phó Lãng càng thêm đau lòng vì y, càng muốn đối xử tốt với y hơn gấp bội, tìm mọi cách để ở bên cạnh y. Cơ mà tài ăn nói của Phó Lãng vụng về, cách biểu đạt tâm ý lại có hơi vụng về và lộ liễu, làm cho Tiêu Duyệt Vân sẽ hiểu sai ý.
Mà bây giờ, khoảnh khắc vừa cúp điện ấy, Phó Lãng gần như kết luận trong nháy mắt, hắn không thể bỏ Tiêu Duyệt Vân đối diện với bóng tối một mình được, có lẽ y sẽ cần mình.
Thế nên, Phó Lãng lập tức đứng dậy, vừa gọi điện cho quản lý tiểu khu hỏi tình hình, vừa đi ra cửa.
Cửa nhà Tiêu Duyệt Vân vẫn không có ai mở, Phó Lãng nhíu mày, xem thời gian trong điện thoại, đoán rằng đối phương có thể đang tắm, bèn về nhà lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào.
Trong thời gian này, điện thoại của quản lý tiểu khu liên tục báo bận. Phó Lãng dứt khoát gọi thẳng sang cho bộ phận CSKH  của tổng công ty điện, sau khi dò hỏi cặn kẽ, mới cúp máy.
Phó Lãng mở cửa vào hộ 1401, nghe thấy trong phòng tắm mơ hồ truyền tới tiếng nước, hắn mới yên tâm.
Đi đến cửa phòng tắm chờ một hồi, tiếng nước dừng lại, Phó Lãng căn chuẩn thời gian lên tiếng gọi.
Rất nhanh, chàng trai còn mang hơi nóng và hơi nước bên trong đã gấp không chờ nổi mở cửa ra, Phó Lãng đang mở đèn pin điện thoại lên chiếu sáng, khoảng cách gần như vậy khiến hắn nhìn rõ ràng trạng thái hiện tại của Tiêu Duyệt Vân.
Đôi mắt trắng đen phân minh kia không biết vì hơi nước hay vì sợ hãi mà hơi hơi phiếm hồng, làm cho người ta thấy đau lòng không thôi, mà trên mặt, trên cổ vẫn còn vương rất nhiều bọt nước chưa kịp lau đi, đồng thời làn da trắng nõn cũng bị hơi nóng hun đến hơi hơi đỏ lên, mái tóc đen nhánh ẩm ướt, rũ trên mặt, không còn gọn gàng tự nhiên như lúc trước nữa.
Theo Phó Lãng thấy, Tiêu Duyệt Vân như bây giờ giống một bé thỏ con đang sợ hãi khiến người ta thương yêu.
Không biết tại sao, Phó Lãng lại nghĩ đến lần đầu tiên chính thức gặp mặt Tiêu Duyệt Vân, lần đó ở hồ nước nóng, bản thân vì lo lắng cho y mà xông vào, bầu không khí quả thật cực kì gượng gạo.
Mà Tiêu Duyệt Vân của lúc bấy giờ, còn cực kì phòng bị không thích với người vẫn xa lạ như hắn, mà hiện tại, thấy đôi mắt tràn đầy tin cậy muốn dựa dẫm của y, trong lòng Phó Lãng nóng lên, nhịn không được nhẹ nhàng dùng một tay ôm người vào lòng.
Cũng có thể là ánh mắt và động tác của hắn quá đỗi dịu dàng, Tiêu Duyệt Vân gần như không hề chống đối, thuận thế dựa vào lồng ngực rắn chắc của Phó Lãng, nghiêng đầu tựa vào đôi vai rộng lớn của hắn, cảm nhận nhịp tim hữu lực của Phó Lãng, bàn tay to để phía sau lưng vỗ nhẹ trấn an, khiến Tiêu Duyệt Vân cảm thấy càng thêm an tâm.
Người trong ngực mảnh mai mềm mại hơn mình, làm cho Phó Lãng bất giác căng chặt cơ thể vốn đã rắn rỏi của mình. Cảm nhận được hương thơm mang theo hơi nóng sau khi Tiêu Duyệt Vân tắm rửa xong, lòng mề hắn nhịn không được mà rối hết cả lên, nghiêng đầu, chóp mũi cao thẳng vừa lúc chạm vào gương mặt gần trong gang tấc của Tiêu Duyệt Vân, người sau đầu tiên là như điện giật mà hơi hơi né tránh, đoạn tầm mắt hai người cứ dây dưa như thế, hơi thở phả lên mặt đối phương, hai người đều cảm giác được không khí đang đần nóng lên.
Như củi khô lửa bốc, lần này Phó Lãng không chậm trễ nữa, nhanh chóng hôn lên đôi môi tinh xảo của Tiêu Duyệt Vân. Lúc ban đầu dường như chỉ là thử mổ nhẹ lên, đến nhẹ nhàng cạy mở hàm răng Tiêu Duyệt Vân ra, chậm rãi quyện lấy lưỡi y khiêu vũ, kỹ thuật hôn của Phó Lãng cứ như không thầy tự hiểu, càng ngày càng thuần thục, giống như mấy chuyện trong một năm này của hắn, nhuận vật tế vô thanh*.
*Gốc là 润物细无声: im lặng trù bị xong hết mọi thứ.
Tiêu Duyệt Vân bị cái hôn dịu dàng triền miên này làm cho choáng váng đầu óc, chỉ có thể nhũn tay nhũn chân dựa trên cửa phòng tắm, để kệ Phó Lãng trước người tung hoành ngang ngược. Y chỉ có ba lần kinh nghiệm hôn môi, đều là cùng với người đàn ông cao lớn trước mắt này, nhưng lần này lại hoàn toàn khác với hai lần dã man thô bạo trước, Tiêu Duyệt Vân cảm thấy bản thân cứ như muốn nhũn ra trong cái bẫy dịu dàng mà Phó Lãng giăng ra này, hai tay vô thức bám lên bả vai đối phương.
Điện thoại không biết đã rơi xuống mặt đất tự lúc nào, ánh sáng đèn flash chiếu vuông góc với mặt đất lên phía trên, nhưng trong lúc này, hai con người đang hôn đến hồn nhiên quên mình cũng cóc có thèm quan tâm.
Hai tay Phó Lãng theo bản năng thăm dò đến cơ thể người trong lòng, tấm lưng gầy rắn chắc, bờ eo mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp, vừa xoa vừa kéo, cảm nhận được sự trơn trượt dưới lớp áo choàng tắm dài mỏng, Phó Lãng càng thêm hưng phấn, chốc lát sau, đai lưng của áo choàng tắm đã hoàn toàn cởi ra.
Đương lúc cảm giác được bàn tay nóng rực kia sờ đến vùng cấm xấu hổ của mình, Tiêu Duyệt Vân giật mình, đột ngột tỉnh táo lại, vội tránh thoát khỏi ôm ấp của Phó Lãng, buồn bực xấu hổ mặc lại, quấn chặt áo choàng tắm của mình lần nữa.
So với tức Phó Lãng, thì Tiêu Duyệt Vân càng bực chính y hơn, vậy mà lại không tự giác bị đối phương dắt mũi, chủ động đón ý hùa theo cái hôn của hắn, còn thiếu chút nữa...
Trong đầu hiện lên hình ảnh không hài hòa, mặt Tiêu Duyệt Vân lập tức càng đỏ hơn, sau đó giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Phó Lãng không miễn cưỡng, để Tiêu Duyệt Vân rời khỏi lồng ngực mình, tuy rằng lúc này du͙ƈ vọиɠ của hắn đã hoàn toàn bị khơi lên, nhưng lý trí cũng quay trở lại với hắn, không khỏi có hơi thoái chí chột dạ.
Hai người gượng gạo yên lặng chốc lát, đều không dám đối mắt với người kia, trong không khí cứ như vẫn còn sót lại hơi thở ái muội vừa rồi kia.
Hồi lâu sau, vẫn là Phó Lãng dẫn đầu bắt chuyện trước, nói: "Công ty điện nói sự cố cúp điện là do công tác bảo trì hệ thống tại khu vực này gây ra, có thể cần mất mấy tiếng mới có điện lại."
Tiêu Duyệt Vân nghe thấy, theo bản năng gật gật đầu, há há miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Đèn flash điện thoại chiếu lên trần nhà, bắn ngược ánh sáng trở lại, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ mặt đối phương.
Lại qua một láy, Phó Lãng mới nhẹ giọng nhưng kiên định nói: "Tôi rất vui, cũng không hối hận vì hôn em, tôi... hi vọng em cũng thế."
Tiêu Duyệt Vân khẽ run lên, cầm lòng không đậu ngẩng lên đối diện với ánh mắt sắc bén sâu thẳm của Phó Lãng, cứ như muốn khảm cả người y vào vậy, y theo bản năng gật đầu lung tung, lập tức mở cửa trốn vào phòng ngủ của mình ở bên cạnh.
Trong bóng tối, Tiêu Duyệt Vân ngã thật mạnh lên giường, giống với một ngày nào đó của mấy tháng trước, dường như muốn tiện tay tóm thứ gì đó đập lên người mình trút căm phẫn, quấn chặt, vùi mình thật sâu xuống nệm, làm con đà điểu không bao giờ ló đầu ra nữa.
—————
Editor: Chúc mọi người đọc truyện dzui, dạo này hết bận roài sẽ cố gắng 2 ngày xong 1 chap nhé ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.