Hằng năm người chịu trách nhiệm tiếp nhận tân sinh viên của mỗi khoa tại đại học Dương thành đều do cố vấn viên tân sinh cùng với vài sinh viên năm cuối làm, đăng ký, cấp sổ tay sinh viên, thẻ thư viện, thẻ ký túc v.v, công việc được phân chia rõ ràng, họ ngồi trên những chiếc bàn xếp sát nhau tiếp đón tân sinh viên, giải đáp các thắc mắc, và cả vài sinh viên đảm nhiệm việc dẫn đường.
Là một trường đại học hàng đầu cả nước, chất lượng giảng viên và sinh viên cũng thuộc hàng top.
Mà những tân sinh viên non trẻ vừa đến vào lúc này, hãy còn khá dè dặt, cộng thêm sự tồn tại của Phó Lãng – người có cái mã quạu quọ*, nên dù có nhận ra Tiêu Duyệt Vân, hoặc rất có hứng thú với y, thì cũng chẳng có ai không biết thẹn mà tiến đến bắt chuyện.
Từ gốc là 赶客: nghĩa gốc là đuổi khách í mọi người, nhưng mình thấy trong câu này dịch sát quá nó lại kì kì nên là mình đổi xíu đọc cho mượt.
Đợi đến lượt Tiêu Duyệt Vân, hai mắt của bạn nữ phụ trách khâu đầu tiên rõ ràng sáng rực cả lên, đoạn cười nói: "Có mang giấy trúng tuyển đến không ạ?"
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, cũng cười rồi đưa giấy trúng tuyển qua.
Nhìn thấy cái tên ghi bên trên, bạn nữ trẻ tuổi cười đáp ngay: "Tiêu Duyệt Vân? Thật sự là cậu này." Nói đoạn, cô đưa trả lại giấy trúng tuyển, ngòi bút viết xoèn xoẹt gì đấy.
Ban đầu Tiêu Duyệt Vân chẳng hiểu mô tê gì nên chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhi-xuyen-toi-thoi-hien-dai/3504018/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.