Biên tập: Tiểu Vô Lại
“Mới vừa rồi đại sư huynh đã hỏi qua ngươi, cảm giác về chữ ‘Kiếm’ kia, ngươi có còn nhớ kỹ, ngươi đáp ‘có’.”
Đây là lời đầu tiên Thẩm Trì nói ra với thiếu niên từ khi y bắt đầu ầm ĩ tới giờ, giọng nói của hắn còn mang theo cảm giác trẻ con, có vẻ vô cùng trong trẻo.
Quảng Thành Dần dừng một chút, trong lòng so sánh cảm giác của y về hai chữ “Kiếm” cùng “Đạo” của Thẩm Trì, thoáng chốc hiểu ra, nhìn về phía Thẩm Trì trong mắt sinh ra kinh hãi.
Từ lúc vừa nãy y nhìn tới, chữ “Đạo” kia của Thẩm Trì cũng chữ “Kiếm” trong đề thi, tuy hình dáng ý nghĩa khác nhau, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác hiệu quả giống như nhau, thậm chí từ chính cảm nhận của y, chữ kia của Thẩm Trì gây cho y áp lực còn lớn hơn.
Chí ít nhìn xong chữ “Kiếm” y còn có thể đứng vững. Mà bây giờ, y còn đang xụi lơ trên mặt đất, trong lòng còn bị chữ “Đạo” kia đè nặng nhấn chìm.
Đem cuộc đối thoại của hai người nghe lọt vào tai, mọi người vây xem trong bụng mặc dù có chút khó hiểu, nhưng lại minh bạch, Thẩm Trì cũng không phải không làm bài thi theo lời phỏng đoán lúc trước của Quảng Thành Dần, ngược lại hắn chẳng những trả lời mà đáp án kia còn tương đối xuất sắc.
Bằng không, thiếu niên cao gầy cũng sẽ không có biểu hiện như lúc này.
Sống ở thế gia, tính khí Quảng Thành Dần không coi là tốt, thậm chí có thể nói cố chấp chỉ biết mình, kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-vat-phan-dien-cung-phai-noi-tieng-khap-tu-chan-gioi/1456479/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.