Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Ở Minh Lang quốc xa xôi, tại nơi núi sâu không biết tên.
Lúc này Thẩm Vô Hoặc đang dựa lưng ngồi trên thân cây, một chân hơi gập trước người, một chân thoải mái buông xuống, động tác nhìn thập phần thanh thản. Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lại, sẽ phát hiện hầu như y hiện tại vô cùng chật vật.
Quần áo sẫm màu toàn thân tràn đầy nếp nhăn, có thể nhận ra đã nhiều ngày chưa hề thay, mà phần giữa lông mày từ trước đến giờ luôn lạnh lẽo cũng lộ ra đôi chút uể oải.
Ban đầu khi Thẩm Trì rời đi y luôn một mạch theo hắn về hướng đông, nhưng ngay từ lúc lên đường đã có chút không yên ổn. Mới đầu là gặp cướp chặn đường, hơn nữa mấy đại thế gia liên hợp truy sát, lãng phí một ít thời gian, sau khi giải quyết xong những phiền toái không nhỏ đó, vừa định tiếp tục đuổi theo Thẩm Trì, lại không cẩn thận sa vào một trận pháp cổ xưa.
Trải qua hai đời, mặc dù Thẩm Vô Hoặc có nghiên cứu về trận pháp, nhưng căn bản mà nói y vẫn là một kiếm tu thuần túy, lúc trước có thể đơn giản phá bỏ hai trận pháp nhỏ của Thẩm Trì hoàn toàn là bởi cơ thể hắn ở ngoài trận pháp, vả lại tu vi của bản thân hắn vượt qua năng lượng của hai trận pháp kia rất nhiều.
Nhưng trận pháp này bất đồng, từ phương thức bày binh bố trận xem ra, quy mô của trận pháp này ít nhất đã tồn tại hơn một nghìn năm lịch sử, kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp, muốn đột phá không chỉ có yêu cầu về tu vi mà phương diện trình độ tiêu chuẩn đối với trận pháp cũng cực cao.
Thẩm Vô Hoặc vân vê ấn đường* có chút đau, nếu như Tiểu Trì ở chỗ này, cho dù không có tu vi cũng sẽ không mất đến một tháng mới có thể phá được trận.
* Là điểm nằm chính giữa hai đầu lông mày
Nghĩ đến Thẩm Trì, y đưa tay vào trong áo lấy ra miếng ngọc trụy này, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc nhu hòa đi rất nhiều.
Hình rồng uốn lượn trên miếng ngọc trụy xanh biếc nhỏ bé nhìn sống động như thật, được đặt nhẹ nhàng trên lòng bàn tay to của Thẩm Vô Hoặc, trông có vẻ đặc biệt sáng long lanh, từ lúc thấy cái hoa tai này, y liền đã nhìn ra, trên ngọc trụy ngoại trừ trận pháp hộ thân bên ngoài còn có một cỗ năng lượng khác.

Loại năng lượng này trong sách cổ được gọi là — áp chế.
Nghĩa cũng như tên, nó phụ thuộc vào pháp trận hoặc phù chú nào đó, có thể áp chế số phận một người. Mà trong miếng hoa tai này có hai phương thức trận pháp phối hợp vô cùng xảo diệu, có thể nói kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, nếu không đến một cảnh giới nhất định thuần thục sử dụng trận pháp thì tuyệt đối không thể chế tạo được trận pháp đại năng đến thế.
Tại lúc trông thấy hoa tai này, Thẩm Vô Hoặc liền xác nhận, Thẩm Trì cũng không phải vốn như y có chút cơ duyên, mà hắn cũng đồng dạng… Trọng sinh.
Đưa bàn tay khẽ nắm chặt lại, trong mắt Thẩm Vô Hoặc có chút đau khổ.
Kiếp trước y đối xử với Thẩm Trì như vậy, hơn nữa bất kể là do nguyên nhân nào, cuối cùng Thẩm Trì đều vì y mà chết, cũng khó trách hắn lại phòng bị y, chỉ muốn thoát khỏi y.
Chẳng qua thật may mắn là hiện tại bọn họ đều còn sống, hơn nữa… Thứ kia cũng không theo tới. (Anh kết luận hơi bị sớm đó =))))
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vô Hoặc cẩn thận từng li từng tí đem miếng ngọc cất sâu vào trong người, bất luận nó là cái gì, đây là lễ vật đầu tiên Tiểu Trì tự tay tặng cho y.
Lại đem hai miếng linh thạch lấy ra từ trong trận pháp của Thẩm Trì tỉ mỉ nhìn kỹ một lần, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc dịu dàng, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối lại không chút biểu cảm.
Từ sau lần Thẩm Trì nói nụ cười của y kỳ lạ, Thẩm Vô Hoặc liền mua một chiếc gương đồng nhỏ cầm tay trong thị trấn, hơn một tháng phá trận này đã vô số lần “cười” với cái gương, nhưng dường như không có nửa điểm tiến triển.
Lúc này y mới nhớ lại, kiếp trước y sống mấy trăm năm, tựa hồ chẳng bao giờ từng cười.
… Luyện tập cười như thế nào so với tu kiếm khó hơn nhiều.
Thẩm Trì cười lên nhìn rất đẹp, Thẩm Vô Hoặc nhớ tới diện mạo Thẩm Trì hiện tại, lại hồi tưởng đến tướng mạo của hắn kiếp trước, ánh mắt thoáng chốc dịu đi, tuy trong mắt y bất luận Thẩm Trì như thế nào đều là đẹp nhất, nhưng dù sao y cũng không có khả năng dễ dàng buông tha kẻ đã thương tổn đến Thẩm Trì.
Tên Thẩm Ích kia, còn rất nhiều người khác, còn có… Chính bản thân y.
Phủi đi phiến lá dính trên người, Thẩm Vô Hoặc liếc nhìn bầu trời phía đông, sắc trời lúc này đã tương đối sáng, trên trời không có một gợn mây, còn mang theo màu hồng nhè nhẹ.
Tuyết sắp rơi.
Mà lúc này, thời gian Thẩm Trì rời đi đã được hơn một tháng.
Đại điển tuyển đồ của Thừa Kiếm tông diễn ra vào sáng tinh mơ, sắc trời mới hửng đã có rất nhiều nhân sĩ tề tụ tại quảng trường phía bắc thành Kính Tiên, đa số bọn họ đều một đêm không ngủ, nhưng thần sắc cũng không có nửa phần mệt nhọc, tinh thần phấn chấn nhìn lên khoảng trống trên tọa cao đài.
Tọa cao đài ước chừng dài hơn một người, nhìn tựa như bạch ngọc, cũng không phải bạch ngọc trong suốt trơn bóng, không biết là dùng chất liệu loại nào dựng thành, mười trượng vuông vức, thoạt nhìn trống trải mà rất trang nghiêm.
Thân hình nho nhỏ của Thẩm Trì chen chúc trong đám người, một thân áo choàng đen hết sức gây sự chú ý. Ánh mắt hắn quét một vòng qua đám người, có điều vì vóc dáng thực sự có hơi nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy đủ loại vạt áo sắc màu, nếu muốn nhìn mặt còn phải lần lượt ngẩng đầu.
Chẳng qua tình hình trước mắt xem ra, Thẩm Vô Hoặc còn vẫn chưa tới.
Lúc này cách đó không xa một người tựa hồ nhìn thấy cái gì, ánh mắt sáng lên, có chút khó nhọc đẩy đoàn người ra, gian nan tiến về phía trước.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn thấy được một thiếu niên không tính là quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì, chỉ thấy y xuyên qua đám người, mồ hôi đầm đìa mà dừng lại trước mặt mình, nụ cười có hơi nhăn nhó lại có chút chờ mong, y nói: “Chào ngươi, ngươi còn nhớ ta không?” Nói xong rất sợ Thẩm Trì không nghĩ ra, vội vã bổ sung, “Ta tên là Chử Tư Lâm, lần trước đa tạ ngươi đã dẫn ta ra khỏi con phố cổ quái kia.”
Nói đến lúc ở con phố kia, trên mặt y tựa hồ có chút nghĩ mà sợ.
[Để phản kích tốt hơn, kiến nghị chủ nhân cùng nam phụ giữ gìn mối quan hệ tốt.]
[Ngươi không cần nhiều lời, ta tự có chủ trương.]
[Dạ, chủ nhân.]
Đàm luận xong cùng hệ thống, Thẩm Trì ôn hòa gật đầu ừ một tiếng với Chử Tư Lâm.
Nhìn thấy Thẩm Trì gật đầu, trên mặt Chử Tư Lâm nở một nụ cười thật tươi, con mắt híp thành hình trăng khuyết, hai má lộ ra má lùm đồng tiền nhàn nhạt, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Thẩm Trì lại đột nhiên ồ lên một tiếng, xòe bàn tay ra, con mắt tỏa sáng lấp lánh, “Tuyết rơi!”
Ở giữa không trung bắt đầu rơi xuống những bông hoa tuyết li ti, nhẹ nhàng bay lả tả trên người, thấm vào trên cổ mát lạnh.
Tuyết càng lúc rơi xuống càng lớn, đám người cầu tiên xôn xao cúi đầu co rúm lại, rất sợ gió tuyết thổi vào bên trong cổ, nhưng dù thế nào theo thời gian trôi qua, trên đầu trên người bọn họ cũng bị tuyết tan ra thành nước thấm ướt đẫm.
Ngoại trừ một số nhóm tán tu đến xem náo nhiệt, cầu tiên giả có mặt tại đây phần lớn là thiếu niên chưa qua tu hành, phần đông đến từ gia tộc được nuông chiều từ bé, mắt thấy tuyết rơi đã hai canh giờ, từng người cóng buốt đến sắc mặt tái xanh môi tím bầm, muốn dẫm chân sưởi ấm, lúc này đã sớm mất hết phong thái ban đầu.
“Thừa Kiếm tông này chính là đệ nhất tiên tông ở Sơ Linh giới, sao lại không đúng giờ như vậy?” Lúc này một thiếu niên ở trong đám người ngẩng cao nói to, dẫn tới một loạt hùa theo.
“Đúng vậy, đã nói giờ mẹo tới, bây giờ đã là giờ tý rồi, để ta chờ không hai canh giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu.”
“Nếu chẳng phải mẹ ta kêu ta đi thử một chút, ta tuyệt đối không muốn nghĩ tới cái chỗ chết tiệt này tham gia cái quái gì đại điển tuyển đồ. Hiện nay xem ra cái tông môn này tuyển đồ không giữ chữ tín, làm sao có thể chỉ dạy chúng ta tu tiên? Nghe nói qua hai năm nữa Chấp Phù tông Minh Pháp tông đều sẽ thu đồ đệ, ta vẫn nên trở về kể cho mẹ ta đi đến hai tông đó thử xem!”
“Đúng rồi, cũng không phải chỉ đến Thừa Kiếm tông mới có thể thành tiên! Lâu như vậy còn chưa tới, không chừng đại tông đã quên mất chuyện thu đồ đệ này rồi.”

Sau một phen thảo luận, nguyên bản trên quảng trường chật ních người đã suy giảm không ít, hẳn là ngót đi sấp sỉ một phần ba.
Chử Tư Lâm mũi lạnh cóng đến đỏ bừng, y đưa hai tay lên môi hà hơi, một bên chà xát đôi chân đông cứng, nhìn thấy nhiều người rời đi như vậy, ghé gần vào Thẩm Trì thấp giọng nói: “Ta nghe nói phương pháp khảo sát tuyển đồ mỗi lần của Thừa Kiếm tông đều không giống nhau, ngược lại ta cảm thấy, chỗ này chính là một sách lược chọn người của Thừa Kiếm tông.”
Chử Tư Lâm vừa nói ra, Thẩm Trì không khỏi nhìn y nhiều hơn một lát, bây giờ tuổi tác của nam phụ chẳng qua mới chỉ mười một mười hai tuổi, có thể lý giải được như vậy quả thực không coi là đơn giản, hắn gật đầu nói: “Thẩm Trì.”
“Hả?” Bị lời nói của Thẩm Trì khiến cho sửng sốt, Chử Tư Lâm mở to hai mắt nhìn, có chút ngây người, sau đó mới phản ứng được Thẩm Trì đang nói ra tên mình, ngay cả động tác hai tay đang đặt bên mép hà hơi vù vù cũng không tiếp tục, khóe miệng kéo sang hai bên, sau đó càng nhếch lớn hơn, cuối cùng biến thành một nụ cười xán lạn thấy răng không thấy mắt, y nói: “Thẩm Trì, ta lên là Chử Tư Lâm.”
“Ừ.” Ánh mắt Thẩm Trì dừng một chút tại nụ cười quá mức xán lạn trên mặt đối phương, kiếp trước hắn từng mấy lần thấy qua người này, chẳng qua đều là khi đối phương tu luyện được mấy trăm năm, lúc đó Chử Tư Lâm là phụ tá đắc lực của Thẩm Vô Hoặc, quả thực là ung dung hữu lễ, không hiện rõ vui giận, cũng không ngờ y lại có lúc… Nhiệt tình như thế này.
Cũng không trách Chử Tư Lâm phản ứng như vậy, đây là lần đầu tiên y một mình xuất môn, vừa vào thành Kính Tiên liền vô ý đi nhầm vào Linh thành, bản thân bị dáng vẻ kỳ dị của mấy người trong đó làm sợ mất hồn mất vía, lại bị lão giả mặt đỏ râu bạch tuộc cười nhạo, nhất thời sợ đến phát khóc.
Lúc đó mọi người xung quanh đều cười ha ha, chỉ có Thẩm Trì không chế nhạo y, mặc dù thái độ vô cùng lãnh đạm, nhưng vẫn đưa y từ trong “hố ma” ra ngoài.
Có thể nói, Thẩm Trì ở trong lòng y chính là mẫu người ân nhân cứu mạng, chỉ tiếc rằng ân nhân này không muốn nói cho y biết tên.
Bây giờ lại từ chính miệng Thẩm Trì biết được tên của hắn, y nào có thể không vui?
Dưới nụ cười ngây ngô của Chử Tư Lâm, lại một canh giờ nữa trôi qua, số người trên quảng trường lại thưa thớt đi không ít, những người còn lại đếm ra không đủ phân nửa số ban đầu, trên người bọn họ không ngoài suy đoán đều phủ một tầng tuyết, buốt đến nỗi mặt không còn chút máu.
Thẩm Trì chà xát hai tay dưới áo choàng, lúc này nó đã bị đông cứng gần như không còn tri giác, nước tuyết thấm vào áo choàng khiến quần áo trên người y ướt nhẹp, sau đó lại bị gió lạnh thổi qua, một lần nữa ngưng tụ thành băng, cảm giác như trên người được khoác một lớp áo giáp bằng băng, lạnh thấu xương cốt.
Đến cuối trưa, đầu giờ mùi, trên quảng trường chỉ còn dư lại một phần ba số người.
Thẩm Trì đột nhiên có cảm giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở phía chân trời xuất hiện một đạo kiếm quang màu bạc.
Đạo kiếm quang kia càng lúc càng gần, cuối cùng rơi vào trên đài chính giữa quảng trường, nhưng là năm kiếm tu thanh y, bọn họ đều mi thanh mục lãng, tóc cột thành búi, mặc dù trời đông giá rét như thế vẫn chỉ một thân áo mỏng màu xanh. Những bông tuyết tựa hồ như có mắt tránh đi mấy người này.
Chỉ thấy tu giả dẫn đầu ném lên không trung một tấm ngọc phù, mọi người liền cảm thấy trên người như có cơn gió mát lướt nhẹ, trong chốc lát quần áo trở nên khô ráo, toàn thân như có dòng nước ấm chảy qua, còn chưa kịp kinh sợ lại phát hiện chẳng biết từ khi nào tuyết đã ngừng lại, đều trố mắt đứng nhìn lên những vị tu giả phía trên đài, trong chốc lát giống như gặp được thần linh. Lại nghĩ đến sau này mình cũng có thể trở thành người như vậy, không nén nổi tâm tư một lòng hướng tới.
Khó tin sờ soạng quần áo vật dụng khô ráo trên người mình, Chử Tư Lâm đưa tay vỗ vỗ mặt, có hơi đau, tay ấm lên, y ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Trì hỏi: “Tại sao làm được như vậy nhỉ?”
Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn lên “bầu trời” trên đầu, vừa rồi Vân Dục ném ra tấm ngọc phù, kỳ thực chính là một đạo trận pháp, loại trận pháp này tương tự với trận pháp phòng hộ, nhưng so với trận pháp phòng hộ lại chu toàn hơn, ví dụ như công năng hong khô quần áo, bất luận thế nào thì trận pháp phòng hộ phổ thông cũng không làm được.
Nghe nói Thừa Kiếm tông có cổ thư bí mật toàn diện nhất tu chân giới, trong đó hẳn là ghi chép rất nhiều những trận pháp như thế này nhỉ. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Trì không khỏi nóng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.