Diệu Phường Sinh tỉnh lại, cảm nhận thân thể mình cứng ngắc, sức lực thì vô cùng yếu ớt, nàng gắng sức động đậy để ngồi dậy, là hành động khẽ ngưng, khi đôi mắt trông thấy nam nhân đứng cạnh giường. 
Gương mặt nam nhân đeo mặt nạ bạc, hai con ngươi đối phương sâu thẳm nhìn nàng, tuy không rõ dung nhan, nhưng đây là một người quen thuộc, nên Diệu Phương Sinh rất nhanh cất tiếng hỏi: “Diêm vương, ngài xuất hiện ở đây làm gì?” Giọng nàng khàn đặc, tựa hồ rất lâu không mở miệng nói chuyện. 
Phần nam nhân được gọi là Diêm vương kia khẽ nhếch miệng trả lời: “Ta không ở đây thì cô sẽ hôn mê thêm ba năm nữa, Diệu Phương Sinh, cô nhớ lại chưa?” 
Một câu nói nhắc nhở Diệu Phương Sinh phải nhớ tới thời khắc kia, mùa Đông năm ấy tuyết rơi phủ đầy khoảng trời, sau những tháng ngày bị người đời dè bíu mắng nàng lẳng lơ, chỉ vì hoài thai khi phu quân còn trên chiến trường. 
Nhưng điều quan trọng nhất là nàng bị người khác tính kế, Hoàng hậu mời uống ly trà độc, từ Hoàng cung hồi phủ thì hắc y nhân đuổi giết, cuối cùng bị chính ám vệ thân cận nhất của mình ép nhảy vực, Đông sang gió lạnh, tuyết trắng rơi buốt giá, bụng thai bảy tháng lại trúng kịch độc, bất đắc dĩ rơi vào vực sâu. 
Tất cả chỉ bởi vì Hoàng thượng quá ưu ái phu quân nàng, khiến những kẻ tham muốn Hoàng vị cố kỵ, muốn diệt trừ đi, nên bọn họ nhắm tới điểm yếu của chàng là nàng đây. 
Diệu Phương Sinh nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-hoa-thuy-thiep-khong-muon-ruoc-hoa-vao-than/2668727/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.