Diệu Phương Sinh nghĩ đến đây thì khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lại dõi theo Lan U Cơ, nhìn mặt mày đối phương không cam, còn cất tiếng nói: “Quay đi quay lại huynh vẫn giữ cho Diệu Phương Sinh kia thôi, Nam Lăng Tử à, huynh hãy ngộ ra đi, nàng ta sẽ không bao giờ tỉnh lại đâu!”
Từng câu chữ vang lên, vô cùng tự nhiên và khẳng định, khiến Diệu Phương Sinh bỗng quay qua hỏi người đằng sau mình: “Lam Nhi, ngươi cảm thấy ai là người không tỉnh táo?”
Nhu Phi hơi ngẩng mặt rồi dứt khoát đáp trả: “Lan U Cơ là người chấp mê bất ngộ.”
Diệu Phương Sinh nghe, nụ cười càng sâu, nâng tay chỉ vào Lan U Cơ, nhếch môi ra lệnh: “Vậy ngươi ra tát cho ả tỉnh táo lại chút, phải nhắc nhở để đối phương ngộ ra.”
Nhu Phi vâng lời, không hề chần chờ gì nhanh chóng đi tới gần, thậm chí chẳng để cả hai người kia kịp phản ứng đã giơ tay giáng cái tát lên mặt Lan U Cơ.
Vô cớ hứng chịu một phát tát, đau đến nỗi lệch hẳn mặt, tuy bên má đỏ rát, Lan U Cơ vẫn ngu đần chẳng hiểu chuyện gì, Nam Lăng Tử bên này cũng bất ngờ, nhưng nhìn đến người hành động càn rỡ là ai thì khẽ biến sắc.
Nhu Phi thu tay, cất cao giọng quát: “Cái tát này để ngươi biết kết quả việc nguyền rủa vương phi nhà ta! Đến hoàng thượng và hoàng hậu còn chưa nói thế bao giờ, kẻ ngoại quốc như ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ à!”
Lan U Cơ tức giận, ánh mắt cháy bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-hoa-thuy-thiep-khong-muon-ruoc-hoa-vao-than/2668718/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.