Ngự Hoa Viên. 
Diệu Phương Sinh nâng mắt nhìn, nơi đây rộng lớn, được chiếu rọi bởi ánh nắng dịu nhẹ, còn tồn tại những đóa hoa muôn hình vạn trạng, chúng ở trên cành xanh tốt, đua nhau tỏa sắc rực rỡ, thu hút khiến người ta phải nhìn ngắm. 
Tuy cảnh đẹp, nhưng Diệu Phương Sinh không có hứng thú để nhìn, ngược lại chuyển mắt về phía người mà các cung nhân đang vây quanh, nữ nhân đó mang phượng bào chói lóa với từng đường thêu hoa lệ, còn sở hữu một dung nhan mỹ miều, với đôi mắt phượng cùng cặp mày ngài, điểm xấu duy nhất là cánh môi quá dày, tuy nhiên vẫn không thể phủ nhận đường nét xinh đẹp lẫn thần thái cao quý của đối phương. 
Đây là vị Hoàng hậu năm đó hãm hại mình, tên Mạc Liễu Lan, đã ba năm kể từ lúc uống ly trà độc, Diệu Phương Sinh nhớ rõ khi ấy bà ta bày ra nét mặt hiền từ, nói rằng là loại trà con thích nhất, khiến nàng tin tưởng ngửa đầu uống nó. 
Cơ mà trà độc chưa đủ, phải thêm một vách núi cao để nàng thịt nát xương tan thì mới hài lòng, nhưng có lẽ bà ta không thể ngờ rằng nàng sống sót tồn tại đến hôm nay. 
Diệu Phương Sinh nghĩ tới đây liền nặn ra nụ cười, nâng bước tới gần Hoảng hậu, sau cùng hành lễ theo quy củ, trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người, cất tiếng nói: “Phương Sinh bái kiến mẫu hậu.” 
Hoàng hậu nghe, đầu tiên phất tay cho cung nhân hầu hạ mình tản ra, xong chậm chạp đưa mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-hoa-thuy-thiep-khong-muon-ruoc-hoa-vao-than/2668713/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.