Lan U Cơ và Tam vương phi có vài lần gặp gỡ cùng nói chuyện, sớm cảm thấy con người này tốt, thêm hiện tại phát giác bộ mặt khác của Diệu Phương Sinh nên càng tin lời Tam vương phi mà mở miệng nhắc nhở: “Nhị vương phi làm vậy là quá tàn nhẫn, người không nên tiếp tục hại họ nữa! Nếu không ra sẽ chẳng ngại đem việc này nói cho Lăng Tử nghe.”
“Được thôi, Lan tướng quân muốn nói gì đều có thể, nhưng đã ngăn cản việc ta làm, người phải nhận lấy hậu quả.” Diệu Phương Sinh vừa nói vừa lùi bước ra bên hồ, Lan U Cơ như cảm giác thấy ý định từ kẻ đối diện, thật nhanh nhạy chạy qua giữ lấy. Tuy nhiên vẫn chậm trễ chỉ nắm được cổ tay, còn cả người đối phương đều nghiêng xuống hồ.
Diệu Phương Sinh nhìn bàn tay thô ráp trước mắt, bỗng cong môi cười, giơ tay rút cây trâm trên đầu mình rồi làm động tác giả mà nhắm vào Lan U Cơ, chỉ là nàng lại đồng thời cử động cánh tay đang bị ả ta bắt lấy kia.
Ở dưới tầm mắt Lan U Cơ, Diệu Phương Sinh cố tình để lộ đầu nhọn hoắc của viên đá tại khe hở nắm tay mình, rồi thật mau dùng viên đá ấy quệt mạnh qua ả ta.
Máu tươi rỉ xuống, tay Lan U Cơ xuất hiện vết thương dài, nhưng ả ta vẫn không chịu buông, ngược lại còn thò tay lành lặn bắt tiếp tay cầm trâm kia để kéo người lên. Mà Diệu Phương Sinh cười càng sâu, nàng thả chiếc trâm rồi dồn lực, âm thầm sử dụng sức mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-hoa-thuy-thiep-khong-muon-ruoc-hoa-vao-than/2668698/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.