Thời điểm mọi ánh nhìn đổ dồn vào bức tranh kia, Diệu Phương Sinh bỗng xoay người phun máu tươi qua đóa Mẫu Đơn trên ấy, rồi ngã quỵ xuống đất. Người tứ phía kinh sợ, Hoàng thượng phản ứng kêu Thái y, mà Hoàng hậu cau mày, trong lòng dâng trào dự cảm chẳng lành, riêng Nam Lăng Tử nhanh chóng đi tới đỡ nàng, sau hoảng hốt gọi: “Phương Sinh, nàng làm sao thế?”
Diệu Phương Sinh thở hổn hển, dáng vẻ thoi thóp tựa vai Nam Lăng Tử, nàng yếu ớt thì thầm: “Cảm giác này thật quen thuộc, chỉ là lần này có phù quân bên cạnh rồi.”
Nam Lăng Tử nghe, chàng vừa khó hiểu vừa lo lắng, lại kìm nén mọi cảm xúc bảo: “Nàng cố gắng lên, thái y sẽ đến ngay!”
“Nhị vương gja, có vẻ nhị vương phi trúng độc, ngài nên tranh thủ sai người kiểm tra từng thứ một mà vương phi ăn.” Một nam nhân lên tiếng nhắc nhở, Nam Lăng Tử quay đầu nhìn, nhận ra kẻ vừa nói là Thừa tướng trẻ tuổi mới nhậm chức, chàng hơi cau mày liếc về vị trí ngồi của mình, rồi khẽ gật đầu thay cáu đáp lại.
Vị Thừa tướng cũng không nhiều lời, tiếp tục uống rượu, ít lâu sau Thái y được gọi đến, bắt đầu xem mạch.
Qua một hồi chẩn đoán, Thái y lắc đầu nói: “Vương phi trúng phải kịch độc, đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, nếu như không kịp thời giải độc, e rằng...”
Hai chữ cuối ngập ngừng chẳng nên lời, nhưng ai nấy cũng hiểu rõ rằng kết quả chỉ có chết, phần Nam Lăng Tử nghe xong liền sững sờ, chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-hoa-thuy-thiep-khong-muon-ruoc-hoa-vao-than/2668690/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.