Chương trước
Chương sau
Diệu Phương Sinh cùng Nam Lăng Tử đi trên đường hướng về lối ra Hoàng Cung mà giữa chừng gặp phải Lan U Cơ và một nam nhân, cả hai ngẩng mặt nhìn bọn họ càng tiến gần đến đây.

Ánh mắt Diệu Phương Sinh lướt qua rồi dừng lại trên người kẻ bên cạnh Lan U Cơ, nam nhân kia sở hữu vóc dáng cao lớn mang y phục chỉnh chu tuy nhiên nửa bên mắt đeo chiếc mặt nạ trắng nên chỉ nhìn thấy đôi phần dung nhan tại gương mật ấy. Là trông đối phương khá anh tuấn với con mắt đại bàng pha lẫn bộ dạng khí phách hơn người.

Diệu Phương Sinh thu hồi tầm mắt chờ hai con người phía xa dừng trước mặt mình, nàng nghe Lan U Cơ cất tiếng hỏi đầu tiên: “A Tử, huynh cũng ở chỗ này à? Có phải lại vì chuyện hạ độc không.”

Một câu từ Lan U Cơ làm Nam Lăng Tử khẽ mím môi sau đó bình tĩnh trả lời: “Đều vừa giải quyết xong rồi.”

Lan U Cơ tỏ vẻ mừng thay bảo: “Vậy tốt quá huynh không phải lo lắng bận tâm nữa.”

Nam Lăng Tử nhẹ gật đầu với thái độ lạnh nhạt, đôi mắt đào hoa nhìn sang nam nhân kia phát hiện hắn ta nhòm ngó thê tử của mình thì lập tức nhướng mày, Lan U Cơ thấy biểu hiện này từ chàng cũng chuyển hướng nhìn theo, sau hiểu ra ý tứ đưa tay vỗ nam nhân cạnh mình rồi mở miệng nhắc nhở: “Đừng xem chằm chằm thế mau đi thôi.”

Lan U Cơ cười từ biệt và dẫn nam nhân đi qua, Diệu Phương Sinh không tiếp tục để ý hai người ấy ngược lại cất tiếng hỏi Nam Lăng Tử: “Phu quân biết dọa người ta bằng một cử chỉ từ bao giờ vậy?”

Nam Lăng Tử cười nói: “Chỉ là nhắc nhẹ nhàng sao ở trong mắt nàng thành ta dọa nạt kẻ khác hả?”

Diệu Phương Sinh che miệng dáng điệu vui vẻ trả lời: “Thế chắc do thiếp nhìn sai nhỉ.”

“Nàng không nhìn sai là ta đề phòng thật.” Nam Lăng Tử hạ giọng tiếp tục bảo: “Nam nhân bên cạnh Lan tướng quân ngoài mặt lấy danh sứ thần thực chất mang thân phận thái tử Hạ Quốc, để cho người kế vị đến Dạ Quốc này và liên tiếp thông đồng với đám gian thần ở đây. Nàng thử nghĩ Hạ Quốc suy tính âm mưu gì đi.”

Câu nói tuôn rơi thành công khiến Diệu Phương Sinh tỉnh ngộ, Hạ Quốc muốn đánh chiếm Dạ Quốc, Thái tử kia xung phong tiến hành mọi chuyện, nếu vậy đây là nhân vật nàng cần thiết.

Hơn nữa cái nhìn của hắn ta dành mình giống như thú săn tìm ra con mồi, có vẻ dự định nào đó đã được hình thành trong đầu đối phương, phần nàng cũng nhắm trúng vào hắn rồi.

Diệu Phương Sinh nghĩ ngợi một hồi tức khắc nói: “Bất kể Hạ Quốc suy tính gì thì cũng không hề tốt, chúng ta nên chú ý đến bọn họ nhiều.”

Nam Lăng Tử gật đầu nhắc thêm: “Thời gian tới ta sẽ bận rộn, còn bên ngoài nguy hiểm hơn mọi khi nên nàng đừng đi đâu cả nhé, chờ ta xử lý xong xuôi rồi hãy làm thứ khác nhé.”

Diệu Phương Sinh dịu dàng đáp ứng không hỏi hay nói tiếp, ngoan ngoãn đi theo Nam Lăng Tử ra khỏi Hoàng Cung.

Ngày tháng cứ thế trôi qua chuyện thành hôn của Thái tử và Lan tướng quân dường như sắp diễn ra, riêng Diệu Phương Sinh thì trở về làm hiền thê như thuở ban đầu, nhưng đằng sau âm thầm sai Nhu Phi đi thăm dò những người cạnh Lan U Cơ, mặt khác còn biết được vài tin tức từ chỗ Nam Lăng Tử. Khi nàng hiểu hết thảy điều cần thiết liền tạo kế hoạch mới.

Hôm ấy Nam Lăng Tử về phủ muộn và vẫn đi tới hậu viện như mọi khi, Diệu Phương Sinh đã đứng đợi sẵn ở đó trông thấy chàng đến nàng cười rạng rỡ thay câu đón mừng.

Gia nhân sớm chuẩn bị hâm nóng lại món ăn xong thay phiên dọn đồ ra bàn sau cùng Diệu Phương Sinh dẫn Nam Lăng Tử ngồi xuống, cả hai nâng tay cầm đũa bắt đầu chậm rãi ăn uống.

Chờ Nam Lăng Tử ăn xong xuôi, Diệu Phương Sinh buông đũa cất tiếng nói: “Lăng Tử, thiếp muốn cùng chàng hòa ly.”

Nam Lăng Tử ngẩng lên nhìn Diệu Phương Sinh phát giác nét mặt nàng nghiêm túc mà bình thản, chàng hé môi chầm chậm hỏi: “Có thể nói cho ta biết lý do hòa ly là gì không?”

Diệu Phương Sinh từ tốn giải đáp: “Thiếp cần rời khỏi đây để đi làm một việc riêng, là tránh làm liên lụy đến chàng nên đưa ra quyết định hòa ly.”

“Không phải hòa ly, chỉ cần lần hành động này của nàng có sự an toàn nhất định dù liên lụy ta cũng được.” Nam Lăng Tử quả quyết nói từng lời, thái độ bình tĩnh vô cùng.

Vì đã hiểu bản thân hỏi bao nhiêu lần thì thê tử sẽ từ chối kể tường tận nguyên do nhưng không sao, khi nàng hoàn thành thứ muốn làm và bình ổn trở lại đây những điều kia đều hết quan trọng.

Diệu Phương Sinh bên này nhìn người trước mặt kiên định nàng lại khẽ khàng bảo: “Đêm nay không hòa ly ngày sau chàng hối hận đấy.”

Nam Lăng Tử nghe câu nói từ nàng, chàng sâu xa trả lời: “Chẳng rõ ngày sau như nào nhưng bây giờ chúng ta hòa ly sẽ mất nhau ngay, sau này càng không có cơ hội để ta hối hận.”

“Vậy tùy vào chàng thôi.” Diệu Phương Sinh dứt lời thở dài đứng lên tuy nhiên lại bị Nam Lăng Tử níu tay, nàng bất giác quay đầu nhìn qua đôi mắt đào hoa thân quen chất chứa tình cảm đậm sâu có nhiều năm tích tụ.

Bên tai từ từ nghe tiếng chàng êm dịu vang lên một câu hỏi: “Phương Sinh, nàng rời đi luôn hả, vẫn sẽ quay trở lại đây chứ?”

Diệu Phương Sinh hé môi tuôn lời đáp: “Thiếp không biết, có lẽ về sau mới đáp trả được câu hỏi của chàng.”

Nam Lăng Tử hết cúi đầu rồi ngẩng đầu dáng vẻ như cố gắng kìm nén cảm xúc, rất lâu sau dang tay ôm lấy Diệu Phương Sinh, chàng mở miệng giọng điệu muôn phần không nỡ xen kẽ nỉ non: “Năm xưa nàng chờ ta, ngày nay ta đợi nàng lời hứa sinh tử bất ly khắc ghi trong xương tủy mong mỏi được thực hiện trọn vẹn nhất.”

Diệu Phương Sinh cụp mắt che giấu sự xót xa trong mắt gượng cười nói: “Thiếp cố gắng vậy.”

Nàng lựa chọn biệt ly ở thời khắc này vì biết phu quân sẽ không đòi theo sau bởi vẫn vướng bận chuyện quốc gia đại sự từ Hoàng thượng giao phó kia, chàng không có biện pháp khác nên đây là lúc tốt nhất.

Nhưng cũng rất rõ ngày hôm nay bản thân dứt khoát ra đi có thể khiến lòng chàng đau đớn thế nào, lúc nói hai chữ hòa ly thì nàng càng thấu tỏ cảm giác ấy. Khó chịu lại đắng cay muốn bao nhiêu khổ sở liền hiện hữu bấy nhiêu.

Đáng tiếc đành phải chịu đựng buông đi những thương yêu và bao ngày yên ổn, hướng về mục tiêu trả thù…

Diệu Phương Sinh nén đau khổ gỡ vòng tay Nam Lăng Tử ra tiếp theo nâng bước chân rời hậu viện, khoảnh khắc dáng hình nữ nhân nhỏ nhắn khuất dần sau màn khuya mờ tối còn chàng ở dưới mái hiên đọng sương đêm, đưa mắt sang lẳng lặng nhìn bóng lưng mảnh mai thuộc về nàng, nơi trái tim chưa bao giờ nhận thức thê tử mình tuyệt tình giống hiện tại.

Phương Sinh có lối đi riêng chàng lại đứng tại đường khác hai chỗ hoàn toàn chẳng liên kết, phải chăng bọn họ kết thúc từ đây?

Rốt cuộc Nam Lăng Tử không muốn câu tự hỏi trong lòng mình có lời giải đáp.



Sau ngày tháng âm thầm điều tra tường tận Hoàng thượng thúc giục Nhị vương gia hoàn thành chuyện người Hạ Quốc cấu kết với các gian thần kia, Nam Lăng Tử đã chuẩn bị kế hoạch bắt tại trận bọn họ tuy nhiên không biết vì sao thế cuộc thay đổi, những kẻ đó vô ý tránh được cái bẫy bày sẵn này.

Làm cho Nam Lăng Tử nghi hoặc không thôi

thậm chí là nghĩ có nội gián trà trộn cạnh mình, thời gian trải dài khi chàng đang thăm dò từng thuộc hạ thân tín thì nô tì từng hầu hạ Diệu Phương Sinh bỗng xin gặp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.