Nam Lăng Tử đi vào phủ, bước chân đến nơi Diệu Phương Sinh nghỉ ngơi, lúc đứng trước cửa phòng dự định mở cửa thì nghe thấy tiếng nam nữ nói chuyện từ trong truyền ra:
“Diệu Phương Sinh! Cô nói gặp lại là ý chết rồi xuống địa phủ tìm ta ư?”
“Đúng vậy, tôi muốn kết thúc như thế vì đằng nào chẳng phải đối mặt với cái chết, đi sớm hơn thì đỡ vương vấn duyên tình.”
“Ta tốn bao công sức mới tạo nên cơ thể cho cô, dùng nửa phần công lực vãn hồi sinh mệnh này, vậy mà bây giờ cứ để tất cả hóa tro bụi? Chẳng lẽ cô không định tiếp tục sống ở nơi khác!”
“Diêm Vương mong tôi thành một con chim tu hú, lần nữa đặt chân vào thế giới mới, lại chiếm đoạt cuộc sống người ta sao?”
Nghe hết từng phần nói chuyện dù vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, bởi đấy là tiếng thê tử nhà mình cùng giọng nam nhân gọi Diêm Vương kia, cả những ý nghĩa trong từ ngữ được thốt lên đó khiến lòng của Nam Lăng Tử nặng trĩu. Thậm chí chàng còn chưa kịp vui mừng vì Phương Sinh thức tỉnh, chưa kịp hỏi han đôi câu quan tâm nàng rồi kể về nữ hài bọn họ - Mạn Nhi, vậy mà giờ đây bàng hoàng phát hiện ra sự thật, rằng giữa hai người chỉ có kết cục sinh tử ly biệt.
Hơn nữa Phương Sinh luôn biết rõ chính mình khó sống dài nên đành tâm cắt tơ đoạn tình, quên nghĩa xen kẽ trọng trách mẫu tử thiêng liêng, có lẽ nghĩ hành động ấy là tốt nhất…
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-hoa-thuy-thiep-khong-muon-ruoc-hoa-vao-than/2668676/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.