Chạy ra hoàng thành, thay đổi trang phục thái giám ra, hướng người qua đường tìm hiểu xong, ta thẳng đến ngân hàng tư nhân lớn nhất triều đại —— ngân hàng tư nhân Vạn Thông, đem toái kim đổi thành ngân phiếu, hơn nữa giá trị không đồng nhất. Như vậy cho dù Nhược Nhược có đi điều tra, cũng tiêu hao rất nhiều thời gian, chờ hắn tra ra được, ta cũng đã đi xa rồi. Ta quả nhiên là thiên tài a! Ha ha!
Đổi năm trăm lượng bạc, bỏ vào túi Càn Khôn yêu dấu, trước tiên ta chạy đến Hoa Mãn Lâu ——tửu lâu đẳng cấp tối thượng ở kinh thành kiếm đồ ăn. Chạy lâu như vậy mà không có gì cho vào bụng, dù có là tiên cũng phải bỏ mạng. Quả nhiên là ngon tuyệt, xác thực danh bất hư truyền, đáng đồng tiền a, đằng nào cũng không phải là tiền của ta.
Sau khi ta đóng gói điểm tâm nổi danh của tửu lâu, trên đường quét sạch đồ ăn vặt, mua một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, thì ta mua một con ngưu vào một cỗ xe đẩy tay rồi ra đi.
Ngươi hỏi ta vì sao lại mua ngưu xa mà không mua mã xa? Đương nhiên là bởi vì ta đi du ngoạn, tất nhiên là phải chậm rãi a! Con ngựa phi một phát thật xa, ta làm sao mà ngắm phong cảnh ven đường được? Dùng ngưu nhi thiết thực hơn, đi chầm chậm. Được rồi, ta cấp cho ngưu ngưu một cái tên, ngưu thì ngày đi trăm dặm, vậy dùng họ kép “Bách lý”, tên là “Mã “, không sai đi? Vì sao gọi là Mã? Ta nguyện ý! Nhân gia Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-bat-bac-menh/55108/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.