Đã chọn ra được một ngày hoàng đạo chuẩn bị cử hành đại điển sắc phong cho ta, bởi vậy trong cung từ trên xuống dưới ngoại trừ ta ra đều mang vẻ hối hả. Nhược Nhược thường tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm ta, mà mỗi lần quay về hắn lai không được vui vì lão đầu cũng chạy tới cùng hắn tranh giành tình nhân. Ta thấy buồn cười, nhưng càng cảm thấy trong cung không gò bó, tuy mặt ngoài nhất phó phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, nhưng nội tâm kiên định muốn tìm cách ly khai.
Hôm nay trời cao đặc biệt chiếu cố ta, cả hai tiểu thái giám bên người ta vốn một tấc cũng không rời đều bị phái đi hỗ trợ hết, thực sự là trời ban thưởng cơ hội tốt mà. Lúc này không đi, còn đợi lúc nào? Lẽ nào thật muốn chịu cảnh cá chậu chim lồng mãi sao?
Ta để lại hai phong thư ở đầu giường, tất nhiên là Nhược Nhược, lão đầu mỗi người một phần, sau đó thay bộ y phục tiểu thái giám chôm được của Tiểu Huyền Tử, dịch dung, mang theo túi Càn Khôn, phất ống tay áo, cái gì cũng không mang theo, đi dọc theo lộ tuyến trước đó vài ngày đi dạo chung quanh nghiên cứu tìm ra được! (Alpha: nhi a, ngươi xác định ngươi cái gì cũng không mang đi? Đồ vật tốt đều không phải nằm hết trong túi sao?)
Lén lút, chờ đợi lo lắng đi tới cửa cung, bị thị vệ đại ca ngăn lại: “Đứng lại, ngươi là người cung nào? Làm gì đó? Trước đây tại sao chưa thấy qua ngươi?”
Ta khom lưng, cười lấy lòng: “Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-bat-bac-menh/55105/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.