Sáng sớm ngày thứ hai, nhìn mặt người kia xanh xao, hốc hác, ta nghĩ cho hắn giáo huấn vậy là được rồi, mới len lén phóng giải dược vào trong bát hắn. ( Bởi vì thuốc xổ của ta là đặc chế, vì thế đại phu khác không thể giải được, hắc hắc!)
Hai ngày tiếp theo, chúng ta đi đi ngoạn ngoạn, đến hoàng hôn thì về tới hoàng thành. Vốn tưởng quay về Tiêu Dao vương phủ của Nhược Nhược, nhưng không lay chuyển được lão đầu tử triền lạn đả, không thể làm gì khác hơn là đành mang theo mọi người đến ở tại Đông cung của “Thái tử”.
Ăn xong cơm tối, lão đầu bỏ nhiệm sở đã lâu còn có Nhược Nhược lẫn Lục hoàng tử bận rộn đến sứt đầu mẻ trán đến ngự thư phòng bắt đầu làm việc; người điên không vào cung, mang theo tiểu tình nhân thẳng đến tổ chim của bọn họ; Tiểu Kiện muốn mở mang kiến thức một chút về các dược liệu trong cung, được Tiểu Quế Tử lúc trước hầu hạ ta dẫn đến thái y viện tham quan; hiện tại chỉ còn lại có ta cùng Lặc Lặc một chỗ.
Ta ưỡn cái bụng no căng, ngồi ở trong lòng Lặc Lặc.
“Lặc, ngươi sau này có tính toán gì không?” Ta kéo tay y nghịch.
“Dự định gì? Đương nhiên là ngươi đi tới đâu, ta đi tới đó.” Y thản nhiên trả lời.
“Nhưng ngươi không phải là tộc trưởng của một bộ tộc sao? Hơn nữa nương ngươi không phải là Lâu Lan công chúa à?” Ta đem nghi vấn trong lòng nói ra.
“Yên tâm! Năm đó sau khi ngươi nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-bat-bac-menh/3265953/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.