“Giết! Giết! Các ngươi đều đi chết cho ta!” Giữa khung cảnh như luyện ngục nhân gian(lục đạo á, lên google tra Mukuro-sama iu quý là ra) một nam tử cả người đầy máu không ngừng cầm kiếm chém giết.
“Ngươi là ai?” Một mảnh mù mịt, khiến ta không thấy rõ mặt hắn.
“Tiểu bảo bối chạy mau!” Xa xa truyền đến tiếng kêu khẩn trương của nương.
“Kenshin, dừng lại đi.” Sư phụ ôm lấy ngực thụ thương hô to. (Alpha: ta thích viết thế đấy, tức hả! Cắn ta đi! Ha ha ha ha! Ta là tác giả ta là lớn nhất! Ru: ko còn lời nào để nói>.<)
“Bảo bối, không cần lo cho chúng ta! Mau chạy đi.” Lặc hấp hối nói.
“Ngươi là ai, có chuyện gì thì cứ tìm ta! Buông tha người thân với bằng hữu của ta mau!” Ta quay sang nam tử như Ashura đang ồn ào. (A Tu La cũng được- thỉnh xem RG-Veda)
“Ngươi muốn biết ta là ai sao? Ta luôn ở bên người ngươi a.” Ngữ khí êm dịu đầy mị hoặc.
Ta chạy vội tới trước mặt hắn: “Không được giả thần giả quỷ! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nó chính là ta!
“Không!” Trong không khí quanh quẩn tiếng kêu thê lương của ta.
“Bảo bối, mau tỉnh lại!” Cảm giác có người vỗ nhẹ lên mặt ta.
Ta suy yếu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một đôi vàng bạc yêu đồng đang lo lắng nhìn ta. Ta vươn một tay, xoa lên khóe mắt y, vui mừng nói: “Thật tốt quá, ngươi không bị ta giết chết.”
Nhược ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-bat-bac-menh/3265947/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.