Chương trước
Chương sau
Chưa từng nghĩ đến phải trải qua một đêm gian nan như vậy, nếu như không có Nhược Nhược ở một bên ôm lấy ta, ta phỏng chừng đã vỡ tan. Cả đêm Lặc Lặc sốt cao không hạ, mặc dù đã uống thuốc hạ sốt nhiệt độ cũng không giảm chút nào. Không còn cách nào khác, chỉ biết dùng khăn mặt lần lượt đắp lên trán, dùng cồn một lần biến chà lau toàn thân. Rốt cục đến lúc tảng sáng, nhiệt độ cao kinh người mới hạ, khi đó tảng đá đè nặng trong lòng ta mới rơi xuống.

“Sư tổ, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ở đây có ta thay ngươi xem được rồi.” Tiểu Kiện đã sớm rời giường.

“Không được, ta không đi. Ta phải đợi y tỉnh lại.” Ta cố chấp giữ chặt tay Lặc Lặc, không dám ly khai nửa bước.

“Đúng vậy, Long nhi. Ta và Phúc Quý cũng sẽ hỗ trợ chiếu cố y mà, ngươi cùng Nhược Đồng đi ngủ một chút đi.” Lão đầu cũng tới, vẻ mặt yêu thương nói.

Ta không nói gì lắc đầu cự tuyệt. Đột nhiên, sau cổ nhói lên một cái, ta triệt để rơi vào trong bóng tối…

Khi ta tỉnh lại thì đang nằm trong một lồng ngực ấm áp. Lẽ nào trước đó đều là mộng? Lòng ta vui vẻ, ngẩng đầu gọi: “Lặc Lặc, ta mơ thấy ngươi…”

Nhìn lại thì là đôi mắt phượng tinh xảo hẹp dài nhưng có thêm quầng thâm của Nhược Nhược, tất cả những lời định nói đều nuốt trở lại. Không phải là nằm mơ, tất cả đều là thật. Lặc Lặc, Lặc Lặc thế nào rồi? Ta lo lắng ly khai ổ chăn muốn đi nhìn y, lại bị vướng chân vào sợi băng vải mà té. Dường như không cảm thấy đau nhức, ta chỉ biết là phải nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc trên người, băng vải trên bàn tay y như hùng chưởng quấn lấy ta. Ta cố sức giãy dụa, nhưng mấy sợi vải cứ như đang cố gắng đối nghịch với ta mà càng ngày càng quấn chặt. Ta tức giận, nước mắt lại ứa ra.

“Cục cưng, đừng khóc, y không sao đâu. Ta lập tức mang ngươi đi.” Nhược Nhược vươn song chưởng thon dài giải cứu ta đã bị trói lại như kén tằm. (dây gì mà dài đến mức ấy nhở o.0)

Lúc hắn ôm ta đi tới sương phòng sát vách, Lặc Lặc vẫn nằm yên không nhúc nhích như trước.

“Lạc Nghiễn, ngươi mới ngủ có hai canh giờ, sao không ngủ thêm một chút?” Lôi đại ca đón đầu.

“Ta không sao.” Đẩy hắn ra, ta đi tới bên người Tiểu Kiện, “Lúc ta không ở đây, y có phát sinh chuyện gì không?”

“Y vẫn hôn mê, không có gì phát sinh.” Lão đầu giành nói trước, thế nhưng nhãn thần có một tia lóe ra.

“Ngươi nói.” Ta không để ý tới lão đầu, trực tiếp hỏi Tiểu Kiện.

“Trước đó y có co giật hai lần, bất quá đều vô sự.” Tiểu Kiện diện vô biểu tình ăn ngay nói thật.

Trong lòng cứng lại, ta dùng răng cắn băng vải trên tay.

“Ngươi làm gì?” Tiểu Kiện túm lấy tay của ta, “Bàn tay của ngươi bị thương rất nghiêm trọng, ta thừa lúc ngươi mê man mới băng bó được cho ngươi. Ngươi nếu làm xằng bậy, sau này còn có thể xưng đại phu sao?”

“Buông ra! Ta phải bắt mạch khám và chữa bệnh cho y. Bao thành như vậy sao làm được?” Ta muốn gạt tay hắn ra, thế nhưng thân thể thực sự vô lực.

“Bây giờ khí tức của y đã ổn định hơn, không cần ngươi làm chuyện thừa.” Tiểu Kiện nhíu mày.

“Thực sự?” Tuy rằng Tiểu Kiện không nói sai, thế nhưng ta vẫn rất lo lắng.

“Không tin, chính ngươi nằm úp sấp lên ngực y nghe một chút.” Mắt trợn trắng.

Nhược Nhược đã giúp ta xốc lên một góc chăn của Lặc Lặc, ta nghiêng tai nằm úp sấp xuống. Tiếng tim đập nhẹ nhàng từ trong ngực Lặc Lặc truyền đến, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Ta hôn lên ngực Lặc Lặc, khẽ nói với trái tim: “Ngươi phải hảo hảo đập, không có sự cho phép của ta thì không được ngừng lại, biết không?”

Lúc ta đang nhìn chằm chằm Lặc Lặc, Phúc Quý bưng chén dược đi đến: “Dược tới.”

“Ta uy.” Ta phản ứng theo trực giác.

“Ngươi hiện tại làm sao mà uy? Để ta làm đi.” Nhược Nhược thở dài.

Hắn tiếp nhận chén thuốc, cẩn thận thổi nguội, sau đó uy vào trong miệng Lặc Lặc. Ta còn chưa kịp thở một hơi, dược đã bị Lặc Lặc phun ra. Nhược Nhược chưa từ bỏ ý định thử lần hai, nhưng Lặc Lặc tuy đang hôn mê vẫn bài xích dược.

“Không được, để ta.” Ta kéo Nhược Nhược đang chuẩn bị nếm thử. (để nàm giề???)

“Tay ngươi không phải không dùng được?” Mặt hắn bình tĩnh.

“Không phải. Ta là nói, ngươi đút cho ta, ta tại đút cho y uống.” Thời điểm mấu chốt, chỉ có thể dùng miệng thôi, ta cũng bất chấp xấu hổ.

“Ngươi! Ta cũng định…” Nhược Nhược vừa định nói là để hắn, thế nhưng trên mặt hết xanh lại trắng.

“Để ta đi.” Ta không muốn đôi co với hắn nữa.

“Thôi được rồi.” Hắn đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cục nhả ra.

Dược đắng ngắt do ta từng ngụm từng ngụm đút cho Lặc Lặc, mỗi khi y bài xích định nôn ra thì, ta liền dùng lưỡi ngăn chặn, cho đến khi y hoàn toàn nuốt xuống mới thôi. Một chén dược uy xuống xong, đầu ta đã đầy mồ hôi.

Nhược Nhược cầm vài viến đường đút cho ta, tràn đầy mùi dấm nói: “Tên tiểu tử này tiện nghi quá rồi, là ta ta cũng cam nguyện!”

Ta vươn hùng chưởng che miệng của hắn: “Không nên nói như vậy. Ngươi biết rõ bây giờ ta không thể chịu thêm nổi đả kích nào nữa mà.”

Hắn bắt tay của ta, hôn lên: “Hảo, ta không nói. Ta bảo đảm sẽ mãi mãi khỏe mạnh, không để ngươi lo lắng.”

Ta chợt nhớ ra, xoay người hỏi Lôi Chấn Tiêu: “Lôi đại ca, tiểu hồ, a không, Đông Phương công tử thế nào rồi?”

“Hắn sớm đã tỉnh lại, hiện nay đang điều dưỡng.” Lôi đại hiệp nói.

“Thực sao?” Hắn khôi phục thật nhanh, “Chúng ta đi xem hắn.” Ta lôi kéo Nhược Nhược.

Sương phòng của tiểu hồ ly ở cách gian phòng của Lặc Lặc không xa. Khi ba người chúng ta đi vào thì, hắn đang được một gã sai vặt đỡ uống cháo.

“Ngươi tỉnh.” Đối với cái kẻ gián tiếp thương tổn Lặc Lặc này ta thực sự không có hảo cảm.

“Ta thua.” Hắn quật cường liếc mắt nhìn ta, không hề nhìn qua Nhược Nhược, “Ta sẽ buông tay khỏi vương gia! Mong các ngươi hạnh phúc!” Câu nói cuối cùng được buông ra, lệ đã sớm đong đầy trong mắt.

Nhược Nhược thở dài, nói một câu với hắn: “Hảo hảo dưỡng thương.” Rồi mang ta đi ra.

Đi tới ngoài cửa, ta cười cười mị hoặc với Nhược Nhược, thừa lúc hắn thất thần, hung hăng đạp thẳng vào chân nhỏ của hắn một cú “Thiên Tàn Cước “, sau đó trong lúc hắn đau nhức kinh hô chuẩn bị khom lưng bão chân thì, giữ bên hông hắn rồi dùng cả người đẩy hắn té ngã xuống đất. Cuối cùng là một cước dẫm nát ngực, tàn bạo nhìn hắn đầu váng mắt hoa rít lên: “‘ chỉ thấy người mới cười, người cũ khóc’ tốt, tốt! Ngươi nếu câu tam đáp tứ, ta liền đem ngươi phế đi.” Vừa nói, đường nhìn ngắm ngắm chỗ đang đau đớn của hắn ngầm ám chỉ.

Nhược Nhược sợ đến che bảo bối của hắn lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lắc đầu bảo chứng: “Sẽ không, sẽ không đâu. Ta chỉ yêu một mình cục cưng ngươi thôi.”

“Hanh.” Ta hừ lạnh một tiếng, buông cước, đi tới bên người Lôi đại hiệp đang đứng ngây ngốc ở một bên, vỗ vỗ vai hắn.

Hắn chấn kinh né khỏi ta: “Chuyện gì?”

“Lôi đại hiệp không có làm gì sai, sao lại kinh hoảng như vậy?” Ta thiêu mi.

“Ta chỉ là không nghĩ tới hiền đệ lại…” Hắn có chút xấu hổ chỉa chỉa Nhược Nhược đang nằm rên rỉ trên mặt đất, Đại ca kết bái của hắn nha.

“Đó là tội của hắn. Phiền ngươi mang hai chén cháo vào trong phòng, trong đó một chén chỉ cần cháo loãng không là được. Cơ thể Lặc Lặc bây giờ chỉ thích hợp ăn thức ăn lỏng, mà ta cũng không muốn ăn, nhưng vì y, phải ăn chút gì.” Ta liếc liếc mắt Nhược Nhược còn đang giả chết, “Về phần hắn, tùy tiện chuẩn bị thức ăn cho heo là được rồi.”

“Hảo, ta sẽ giúp các ngươi chuẩn bị.” Hắn cười cười.

Ngẩng cao đầu, ta lập tức đi đến phòng Lặc Lặc, mà Nhược Nhược ở phía sau giơ chân kháng nghị: “Uy! Nào có như vậy!”

Ta đẩy mạnh cửa phòng, liền đâm sầm vào Phúc Quý đang lao tới. Hắn kích động kéo tay áo ta, chỉ vào hướng Lặc Lặc: “Điện hạ, ngươi mau đi xem một chút!”

Lẽ nào? Lòng ta cả kinh, bật người vọt vào…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.