Chương trước
Chương sau
"Thư ký Toàn." Hoắc Chu nhìn hai người trước mắt, thấp giọng nói, "Quang Vũ lần đầu tiên tới nơi này, cậu dẫn cậu ấy đi tham quan một chút."
Toàn Tuyền còn chưa đáp lời, Ổ Quân đối diện liền trào phúng nói: "Làm sao thế, cậu sợ chúng tôi khi dễ cậu ta sao?" Đang nói thì nghiêm mặt, trừng Hoắc Chu, "Họ Hoắc, cậu cho rằng tôi không dám chém cậu ư?!"
Hoắc Chu căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn Ổ Vũ nói: "Tớ biết giữa chúng ta còn có rất nhiều hiểu lầm chưa cởi bỏ, không bằng chúng ta tìm một chỗ, tâm sự kỹ càng?"
Thật ra Ổ Vũ không muốn nói chuyện với hắn, buổi tối ngày đó Hoắc Chu trốn tránh rõ ràng đến như thế, chẳng lẽ hôm nay nói chuyện còn có thể nói ra một đóa hoa? Nhưng mà Ổ Quân tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt vừa động, đột nhiên đẩy Ổ Vũ: "Đi nói đi, phải nói cho thật rõ ràng với hắn."
"Em......" Ổ Vũ còn muốn nói cái gì, lại thấy Ổ Quân đưa mắt ra hiệu, sau đó anh liền gật gật đầu, nói với Hoắc Chu, "Được, chúng ta qua bên kia đi."
Anh tiện tay chỉ, là một quán bar nhỏ đơn sơ trên đảo.
Hoắc Chu cũng đưa mắt với Toàn Tuyền, lại lo lắng mà nhìn Kiều Quang Vũ, vẫn đi theo Ổ Vũ.
Kiều Quang Vũ vẫn luôn đứng sau Toàn Tuyền, cậu cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội, ra cửa còn có thể gặp ánh trăng sáng, người ta còn mang người lớn trong nhà theo, ánh mắt của anh trai ánh trăng sáng nhìn mình thật quá đáng sợ!
"Chúng ta cũng đi thôi......" Kiều Quang Vũ kéo kéo quần áo Toàn Tuyền ở phía sau.
Ổ Quân cười nhạo nói: "Muốn chạy? Địa thế trên đảo như vầy, cậu còn muốn chạy đến chỗ nào? Nếu cậu định trở về nội thành, tôi cũng có rất nhiều cách tìm được cậu, cậu bạn nhỏ."
Kiều Quang Vũ: "......" Tôi đã 25, không thể tính là bạn nhỏ, cảm ơn.
Ổ Quân chỉ chỉ ven bờ biển: "Chi bằng chúng ta cũng đi tán gẫu một chút?"
Kiều Quang Vũ nhìn về phía Toàn Tuyền xin giúp đỡ, hiện tại cậu đều trông cậy vào anh Tuyền có thể tìm cớ gì đó giúp cậu thoát thân, cậu căn bản không định xã giao với người lớn trong nhà của ánh trăng sáng đâu!
Ngoài dự đoán, vậy mà Toàn Tuyền lại đồng ý rồi: "Có thể, vừa lúc tôi cũng có chút việc muốn thỉnh giáo giám đốc Ổ."
Kiều Quang Vũ: "......"
Ổ Quân: "......"
Có lẽ là biểu cảm Toàn Tuyền nghiêm túc quá mức, vốn dĩ chỉ là hứng thú muốn làm khó người tình nhỏ của Hoắc Chu một chút, Ổ Quân đổi sắc mặt.
Ba người đi đến ven bờ biển yên tĩnh không người.
Trận địa của Ổ Quân đã sẵn sàng đón quân địch Toàn Tuyền, lại không ngờ rằng đối tượng vấn đề đầu tiên của Toàn Tuyền là Kiều Quang Vũ: "Tôi nhớ rõ cậu từ nhỏ đã không có cha, đúng chứ?"
Kiều Quang Vũ có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề này: "Trong ấn tượng của tôi chưa từng gặp cha mình, nghe mẹ tôi nói, ông ấy đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ."
"Cậu đã từng thấy hình dáng của cha mình chưa?" Toàn Tuyền lại hỏi.
Biểu cảm Kiều Quang Vũ lộ vẻ nhanh đừng làm loạn nữa, có hơi dở khóc dở cười: "Chẳng phải anh đều biết sao?"
Toàn Tuyền không thuận theo cũng không bỏ qua, nhìn chằm chằm cậu: "Nói hết ra đi."
Kiều Quang Vũ kỳ quái mà nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi khó có thể mở miệng, ngượng ngùng mà nhìn Ổ Quân đang không hiểu gì, khi nhìn thấy khuôn mặt Ổ Quân, trong lòng đột nhiên dâng lên suy đoán kỳ lạ, âm thanh nói chuyện hơi run.
"Tôi...... Tôi chưa từng thấy cha trông như thế nào.... Khi còn nhỏ mẹ gạt tôi, nói cha tôi là Ngô Ngạn Tổ*, trong nhà tất cả ảnh chụp cũng đều là Ngô Ngạn Tổ, thậm chí còn có ảnh chụp chung của hắn với mẹ tôi, suýt chút nữa tôi đã tin! Sau lớn lên tôi mới biết được ảnh chụp là Photoshop, hại tôi khổ sở một thời gian dài...." Kiều Quang Vũ cảm thấy bản thân mình thời thơ ấu quá ngu ngốc, vậy mà tin chuyện ma quỷ của mẹ.
*Ngô Ngạn Tổ: diễn viên Hồng Kông mlem mlem: ảnh chất lượng thấp nhưng người chất lượng cao!

Ổ Quân cười ha ha: "Mẹ cậu rất thú vị đó."
Mắt Toàn Tuyền mang thâm ý mà nhìn Ổ Quân, tiếp tục hỏi Kiều Quang Vũ: "Cậu có bao giờ nghĩ tới, cậu có thể là con riêng?"
Kiều Quang Vũ lập tức lắc đầu: "Không thể nào, mẹ tôi sẽ không bao giờ làm người thứ ba, bà ghét kẻ thứ ba nhất! Hơn nữa, bà ấy còn cho tôi xem giấy hôn thú, tuy rằng đã bị xóa và sửa lại, thay đổi thành chân dung của Ngô Ngạn Tổ...."
Khóe mắt Ổ Quân co giật, mẹ của cậu bạn nhỏ này thích Ngô Ngạn Tổ nhiều bao nhiêu vậy.... Thật là một người hết sức kỳ lạ*.
*QT đề là kỳ ba, cái từ thay thế hợp lý nó cứ trên lưỡi mình không thoát ra được =)))) chờ mình beta lại hoặc bạn nào cho mình một từ nào đó hay hay nhé!
Toàn Tuyền lại nói: "Tuy rằng cậu không lưu lại ảnh chụp nửa người của cha ruột, nhưng ảnh chụp của mẹ chắc chắn có đúng không, trong điện thoại của cậu à?"
Kiều Quang Vũ trong lúc đêm khuya tĩnh lặng sẽ ngẫu nhiên mà hoài niệm mẹ một chút, vì thế điện thoại cũng lưu ảnh lúc sinh thời của bà, nghe vậy lập tức tìm từ album ra, đưa cho Toàn Tuyền, mắt Toàn Tuyền nhìn vào Ổ Quân.
Ổ Quân không thể hiểu được mà đón lấy điện thoại, sau đó đôi mắt liền không thể di chuyển khỏi bức ảnh.
Âm thanh của Toàn Tuyền vẫn tiếp tục: "Tiểu Kiều năm nay 25 tuổi, sinh nhật là ngày 19 tháng 4, điển hình của chòm sao Bạch Dương tâm tính đơn giản. Hai mươi lăm năm trước, mẹ của cậu ấy là Kiều nữ sĩ* rời nhà đi tới trấn nhỏ nào đó gần tỉnh bên cạnh, ở nơi đó hạ sinh tiểu Kiều, mai danh ẩn tích mà sống. Bà bị người nhà bắt rời đi, rồi lại không dám đi quá xa."
*Nữ sĩ: Người phụ nữ có đức hạnh của kẻ sĩ, kẻ có tri thức.
"—— bởi vì bà còn hai người con trai tại nơi này."
Bộp.
Tay Ổ Quân run lên, điện thoại rơi xuống mặt đất. Nhưng hắn tựa như bị ghim đinh tán tại chỗ, mặt kinh hãi một cách quái lạ, như ấp ủ bão táp bên trong.
"Điện thoại mới của tôi á á áaaaaaaa!" Kiều Quang Vũ còn không kịp hỏi Toàn Tuyền, đã thấy điện thoại của mình rớt xuống, vô cùng đau lòng, "Tôi nói này anh hai*à, anh cầm điện thoại cho chắc có được không, bên trong là tài khoản yêu dấu mà tôi bỏ tiền ra mua đó, tôi còn muốn lập đội lâu dài màaa!"
Toàn Tuyền: "Ừm, đúng là cậu nên gọi hắn một tiếng anh cả*."
*QT là "đại ca" anh lớn, anh cả. Cùng là hai từ nhưng dựa vào ngữ cảnh mà mình chuyển thành anh hai (quan hệ thân sơ) với anh cả(quan hệ trên dưới).
"Hả?" Kiều Quang Vũ có chút không rõ nguyên do.
Ổ Quân dường như bị sét đánh, đôi mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm vào Kiều Quang Vũ, một bên thở hồng hộc phì phò như một mãnh thú cuồng bạo.
Kiều Quang Vũ bị hắn làm hoảng sợ, chạy nhanh về núp phía sau Toàn Tuyền: "Làm sao vậy? Tôi đắc tội hắn ư? Mẹ tôi không phải là người thứ ba thật chứ, tôi là con riêng nhà họ Ổ? Sao tôi lại gặp phải tình huống máu chó này vậy, tôi căn bản không quen các người, cũng không muốn cùng mấy người tranh gia sản gì đó, làm ơn buông tha đi!"
Đại hội nhận thân bất thình lình vì sắc mặt Ổ Quân đen thui thùi lùi khiến Kiều Quang Vũ sợ tới mức nói năng lộn xộn, thấy Ổ Quân đi về phía trước một bước lại một bước, cậu liền không nhịn được mà rụt rụt về sau.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Toàn Tuyền xoay người vỗ vỗ vai cậu, nói với Kiều Quang Vũ, "Đó là anh ruột của cậu, cùng cha cùng mẹ."
Ổ Quân ba bước thành hai xông lên trước, Kiều Quang Vũ căn bản không kịp trốn, đã bị hắn ôm vào lồng ngực một phen, sau đó.....Ổ Quân oang oang khóc lớn.
Bị một người đàn ông cao lớn uy mãnh thoạt nhìn không dễ chọc gắt gao ôm mà gào khóc, cả người Kiều Quang Vũ ngốc luôn.
Toàn Tuyền kiên nhẫn ở một bên giải thích: "Ba năm nay khi tôi điều tra thói quen sinh hoạt của cậu hai Ổ thị, trong lúc vô tình phát hiện một bản án cũ của nhà họ Ổ hơn hai mươi năm trước. Nghe nói lúc ấy truyền ra tin tức ông Ổ muốn liên hôn với nhà họ Tôn, ồn ào đến dư luận xôn xao, cuối cùng hai nhà không những không liên hôn thành công, ngược lại kết thù, vì vậy mà nhà họ Ổ còn có người mất tích. Mấy tháng sau, không biết tại sao chuyện tìm người bị ép xuống, thông báo tìm người trước cửa cũng không thấy nữa, giống như nhà họ Ổ trước nay không có người kia. —— Lúc ấy tôi liền cảm thấy quái lạ, bấm tay tính thời gian, tiểu thư nhà họ Tôn rõ ràng là người đến sau, hơn nữa không liên hôn thành công, vậy mẹ đẻ cậu cả và cậu hai nhà họ Ổ là ai chứ?"
Ổ Vũ đã gần 30, tuổi tác Ổ Quân chỉ biết là lớn hơn em hắn, vào lúc ồn ào liên hôn hơn hai mươi năm trước, hai anh em này đã sớm được sinh ra.
"Tôi suy đoán rằng, ông Ổ trước vụ việc nhà họ Tôn đã kết hôn rồi, chỉ là không biết người vợ tào khang* này là bị nhà họ Tôn bức ép, hay vì nguyên nhân gì đó khác mà rời đi. Tiểu Kiều lớn lên không giống mẹ, cậu ấy giống Ổ Vũ, mà Ổ Vũ lại giống ông Ổ. Cậu cả và cậu hai nhà họ Ổ trông không giống nhau, bởi vì cậu cả nhà họ Ổ lớn lên giống mẹ mình, giữa ba anh em các cậu, chỉ có vẻ ngoài của cậu cả di truyền khá nhiều nét từ mẹ, cho nên ông Ổ cũng phá lệ ít nghiêm khắc với hắn hơn —— ông ấy định để đứa con trai trông giống người vợ thiệt thòi nhiều năm nhất kế thừa tập đoàn Ổ thị."
*Người vợ tào khang chính là người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
"Nhưng mà điều hổ thẹn là, cho dù thường xuyên gặp mặt cậu cả Ổ, tôi cũng rất khó để liên hệ giữa hắn và Kiều nữ sĩ...... Rốt cuộc, tính cách quá khác biệt......"
Ổ Quân mọi lúc đều là người thấy ai cũng khó chịu, dáng vẻ trừng mắt dựng mày táo bạo dễ giận đó, cũng khó trách tại sao ngay từ đầu Toàn Tuyền không để ý khuôn mặt của hắn.
Kiều Quang Vũ gian nan mà kéo người đang khóc đẫm nước mắt trên người mình là Ổ Quân xuống, đầu đầy mồ hôi: "Anh Tuyền này, anh chắc chắn chứ?! Dựa vào vẻ ngoại đã nói chúng tôi là anh em ruột, cứ như đùa vậy......"
"Nếu không tin, hai người có thể làm giám định DNA." Toàn Tuyền nhướng mày, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Tôi có thể khẳng định như vậy, đó là vì ngày hôm qua khi giúp ông chủ sửa lại rương "tín vật đính ước" mà cậu hai Ổ đưa cho hắn, trong đó có thông báo tìm người hơn hai mươi năm trước."
Rương đồ vật này được Hoắc Chu giữ gìn rất lâu, bên trong nhìn qua tất cả đều là những đồ vật nho nhỏ mà Ổ Vũ tặng cho hắn nhiều năm qua, lớn có một đôi giày, nhỏ có một cái móc chìa khóa, đều được Hoắc Chu cất giữ, mấy năm nay hắn cơ bản khôngđộng vào, chỉ đặt ở một góc lặng lẽ.
Năm đó khi hai người còn trẻ dồi dào sức lực, Hoắc Chu cũng từng cầm thông báo đứng trước cửa cùng tìm người với Ổ Vũ, vì người yêu thương vất vả, mệt nhọc đều không mảy may có một câu oán hận. Nhưng mà bây giờ tình cảm sâu nặng cũng biến đổi, Hoắc Chu có lẽ sớm quên đã thời niên thiếu như cây cỏ, Ổ Vũ trong trí nhớ của hắn cũng không phải Ổ Vũ hiện tại.
—— nếu Hoắc Chu cẩn thận một chút khi đứng trước mộ của mẹ Kiều Quang Vũ, chắc chắn sẽ cảm thấy ảnh chụp trên mộ bia rất quen mắt.
Toàn Tuyền lấy ra thông báo tìm người trong rương, mặt trên ảnh chụp đã hơi mờ, nhưng còn có thể mơ hồ nhìn ra người phụ nữ trên bức ảnh có tám, chín phần giống với mẹ của Kiều Quang Vũ. Trên đời này người lớn lên giống nhau không nhiều, có thể là song sinh, nhưng làm gì có nhiều cặp song sinh như vậy?
Còn cố tình hai con trai nhà họ Ổ không có mẹ, Kiều Quang Vũ vừa vặn lại không có cha?
Mũi Ổ Quân còn đang sụt sịt sụt sịt, nắm tay Kiều Quang Vũ không buông, giống dã thú đang bảo vệ cậu.
Cuối cùng Kiều Quang Vũ đã biết cậu cả nhà họ Ổ này là một tên nóng tính ngoài lạnh trong mềm, còn cực kỳ bênh vực người của mình, lúc trước khi thấy Hoắc Chu suýt chút nữa vén tay áo đánh lộn, đó cũng là vì giúp Ổ Vũ xả giận.
Nhưng trong lòng cậu lại không có bao nhiêu cảm xúc với người anh đột nhiên nhảy ra này, có lẽ vì không thể tưởng tượng được, đầu óc liền không đủ dùng, cậu cũng chỉ có thể ngơ ngác mà tùy đối phương vừa kéo vừa ôm.
"Đúng rồi," Ổ Quân đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Mẹ chúng ta đâu?"
"...... Không còn." Kiều Quang Vũ trả lời lí nhí.
Thư ký vạn năng Toàn Tuyền lại đem chuyện Kiều Quang Vũ vì chữa bệnh cho mẹ ký hợp đồng thế thân ba năm với Hoắc Chu, giải thích tóm tắt đơn giản mà rõ ràng với Ổ Quân một lần.
Ổ Quân: "......"
"ĐM - Hoắc Chu mày có ngon thì đừng chạy! Xem ông đây giết mày!!" Ổ Quân vén tay áo đi nhanh hướng về phía quán bar nhỏ tìm Hoắc Chu, hai người em đều thua trên người tên khốn kiếp đó, quả thực là tức chết người!
Kiều Quang Vũ vừa thấy không ổn, không chút suy nghĩ liền chặn ngang ôm lấy hắn, sợ tới mức cả người toàn là mồ hôi: "Anh! Anh cả! Anh bình tĩnh một chút!"
Ổ Quân: "Không thể bình tĩnh! Anh và họ Hoắc không đội trời chung! Ai cản trở anh chém người đó!"
Mặt Kiều Quang Vũ không cảm xúc mà nhìn hắn: "Ồ, vậy anh giết em đi."
Ổ Quân sao có thể thật sự xuống tay với người em mất mà tìm lại được này, tức khắc đi không được, ở cũng không xong, nghẹn khuất đến sắp điên, đôi mắt giận dữ hồng lên, hoàn toàn không giống người mẹ dịu dàng tốt tính chút nào.
Tay Ổ Quân run rẩy chỉ vào cậu: "Em.... Sao em lại luẩn quẩn trong lòng giống anh hai em thế chứ!"
"Em không luẩn quẩn trong lòng!" Kiều Quang Vũ không ý thức được mà so giọng cao thấp với anh cậu, hô, "Hoắc Chu còn thiếu em 200 vạn đó, anh giết hắn ai cho em tiền đây!"
Ổ Quân: "......"
Toàn Tuyền: "...Đúng thế, giám đốc Hoắc còn thiếu tiểu Kiều khoản tiền 200 vạn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.