162.
Ta đã bàn xong với Mẫn thiếu hiệp về cách nội ứng ngoại hợp, nhưng màn này của tiên sinh làm ta lập tức choáng váng.
Có người sai ta đến phía trước giúp đỡ, ta liền viện cớ đi nhà xí để tìm Mẫn Chậm.
Nhưng đến nơi mới phát hiện chỗ đó cũng có gia đinh canh gác, ta xoắn xuýt một hồi rồi giả vờ hốt hoảng chạy tới lừa bọn họ sảnh trước xảy ra chuyện, bảo bọn họ đi xem thử.
Ta hiếm khi nói dối nên chẳng biết có lừa được bọn họ không nữa.
Bọn họ liếc nhau rồi nói: "Nhưng chủ tử đã dặn chúng ta ở đây trông chừng......"
Ta nói: "Ai nha, đột ngột xảy ra chuyện đâu thể nghe lệnh ở đây mãi được?"
Đám hán tử này vẫn còn do dự, thấy ta giơ lên lệnh bài vương phủ thì hơi dao động nhưng vẫn chưa chịu đi ngay.
Ta liếc lên trên, thoáng thấy Mẫn Chậm vận khinh công chống tay lên tường rào, lớp voan mỏng màu đen bị gió thổi lộ ra khuôn mặt mỹ nhân diễm sắc. Ánh mắt y dừng trên người ta nửa giây rồi quả quyết phóng châm mê hồn kẹp giữa ngón tay vào gáy mấy gia đinh bên dưới.
Váy áo y bồng bềnh, khi xoay người đáp xuống phát ra tiếng động rất khẽ như đóa hoa trên cành rơi xuống đất.
Gia đinh nào còn tỉnh thì bị ta dùng cổ tay chặt ngất xỉu.
Ta nói: "Mẫn thiếu hiệp, ta mới biết thì ra tiên sinh cũng tới đây, có lẽ phải thay đổi kế hoạch của chúng ta thôi."
Không chừng lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605805/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.