152.
Thật ra Mẫn Chậm đánh không lại ta nhưng ta sợ mình ra tay không nhẹ không nặng sẽ làm y bị thương nên việc gì cũng chiều theo y.
Y cắn răng nghiến lợi nói đợi tìm được Đường Phiếm sẽ tính sổ với ta.
Ta nghĩ thầm sau khi tìm ra Đường đại hiệp ta còn phải về núi tìm tiên sinh...... Nếu Mẫn Chậm chịu theo ta lên núi Thanh Lộc ở thì sau này tiên sinh bế quan sẽ có người cãi nhau với ta, ngẫm lại cũng không tệ.
Chỉ là không biết trong lòng y có dự định gì.
153.
Trong khách điếm càng lúc càng đông, quả thật ai cũng thích tham gia náo nhiệt, nói cô nương Tây Vực kia là mỹ nhân tuyệt thế, tranh nhau nhìn một lần cho thỏa khi kiệu đến.
Ta vừa gặm hạt dưa vừa nhịn không được cười.
Mẫn Chậm không ưa náo nhiệt nên nãy giờ mặt mũi bí xị. Y nhìn chằm chằm khách qua đường qua lại bên dưới rồi hỏi ta: "Ngươi cười cái gì?"
Ta thì thào với y: "Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đang ở ngay bên cạnh, thế mà bọn hắn chỉ muốn cô nương Tây Vực kia."
Mẫn Chậm nói: "Ngươi còn nhắc đến danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thì đêm nay ông sẽ chơi ngươi liệt giường."
Lời nói và tướng mạo của y đúng là một trời một vực.
Ta cũng chẳng xem lời y nói là thật, dù sao bàn về thể lực hiện tại thì ta vẫn tốt hơn y......
Đang nghĩ ngợi thì phát giác Mẫn thiếu hiệp chống cằm, đôi mắt phượng dưới mũ rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605803/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.