122.
Sáng sớm tỉnh dậy còn tưởng Mẫn thiếu hiệp đi rồi, ngồi trên giường ngẩn người một lát mới thấy y cầm hai cái bánh bao chay đi tới.
Y nhét một cái vào tay ta nói: "Đây."
Ta vừa gặm bánh bao vừa hỏi y: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi quen mấy tiểu hòa thượng kia à?"
Mẫn Chậm cắn bánh bao đáp: "Không quen."
Ta không tin: "Nhưng nhìn ngươi có vẻ thường xuyên tới đây mà."
"Mẹ ta......" Mẫn Chậm nhếch miệng nói, "Chính là bà nương chết sớm kia muốn bắt ta làm hòa thượng, ta chán nên trộm tiền hương hỏa của họ bỏ trốn."
Bánh bao trong miệng ta chưa kịp nuốt xuống, nghe y nói thế thì suýt nữa nghẹn lại.
Y nói tiếp: "Lão hòa thượng kia lợi hại lắm, sai mấy người bắt ta về, nói ta lục căn không tịnh, vốn không được vào cửa Phật nhưng mẹ ta cứ nài nỉ bọn họ......"
Mẫn Chậm ngồi cạnh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dỏng tai lên có thể nghe thấy tiếng chim hót nhỏ xíu trên mái hiên.
"Ông đâu có ăn chùa uống chùa của hòa thượng, ngủ cũng chỉ ngủ trong kho củi." Mẫn Chậm xùy một tiếng, "Học võ nghệ được mấy năm thì nói với hòa thượng kia nếu muốn giết người mà không tiện ra tay thì cứ bảo ta làm."
Y xòe bàn tay vốn dĩ phải non mềm xinh đẹp cho ta xem vết chai dày phía trên, thấp giọng nói: "Ta chẳng nợ ai cả."
123.
Mẫn Chậm nói bên kia có một thôn nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, cũng không xa lắm, trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605792/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.