118.
Hầy. Còn mỗi mình ta trong chùa không biết phải làm gì. Lúc đầu muốn chạy ra trước ngắm tượng Phật, kết quả bên trong các chú tiểu đang gõ mõ tụng kinh, ánh nến sáng rực, khung cảnh rất trang nghiêm nên ta không dám làm ồn quấy rầy họ, đành quay đầu chắp tay sau lưng tới chỗ khác dạo chơi.
Đi đến kho củi thì chợt nghe bên trong có người đang thì thầm nói chuyện, ta nghe giọng này hơi quen nên lén lút đến cạnh cửa nhìn vào.
Cửa chưa khép lại.
Một ngọn đèn nhỏ đặt bên cạnh người trong kho, ánh sáng lờ mờ không thấy rõ hình dạng y.
Sau đó y quay phắt lại nhìn về phía ta sẵng giọng: "Tên cẩu tặc nào lấp ló ngoài cửa thế hả!"
Ta chớp mắt mấy cái, bám vào khung cửa nhìn y vui vẻ nói: "A! Mẫn thiếu hiệp, ngươi về rồi!"
Mẫn Chậm trừng ta: "Sao lại là tên ngốc nhà ngươi."
Ta hỏi y: "Ta vào được không?"
Mẫn Chậm nói: "Ngươi có việc gì không? Không có thì cút."
Ta nhếch môi cười ngây ngô với y: "Có! Ta có một thứ muốn đưa cho ngươi."
Thấy y tạm thời không có ý định đánh ta, ta vui vẻ đẩy cửa vào. Chờ đến cạnh y, ta mới phát hiện từ đầu đến chân y toàn là máu, trên mặt cũng có một vết thương mảnh, so với bộ dạng Đường đại hiệp lần trước còn thê thảm hơn.
Mấy chai thuốc nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Còn có vải bố nhuộm máu đỏ sậm.
Có lẽ ánh mắt dò xét của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605789/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.