70.
Khi Đường Phiếm hôn ta, ý nghĩ đầu tiên của ta là:
Nếu Vu cô nương dưới núi chuyên viết thoại bản Mẫn Đường biết chuyện này thì có đánh chết ta không?
Đường Phiếm hôn xong lại nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực kia, không nói tiếng nào.
Ta cũng im lặng nhìn hắn, ta có thể nhịn không chớp mắt lâu hơn bất kỳ ai khác.
Tuy cảm thấy bị hôn một cái chẳng gì phải thẹn thùng nhưng Đường đại hiệp thực sự rất đẹp trai, nhìn hắn từ khoảng cách gần như vậy rất khó để ta không đỏ mặt.
Hắn lại không nói lời nào khiến ta càng khẩn trương hơn.
Ta vừa căng thẳng thì trên mặt lập tức nóng ran.
"Vân Hòa," khoảng nửa khắc sau, Đường Phiếm mới bảo ta, "Món quà ta đem cho ngươi nằm trong chuông gió đấy."
Ta ngơ ngác gật đầu: "Đa tạ Đường đại hiệp!"
Đường Phiếm lại cười. Hắn đưa tay vuốt tóc mai của ta rồi nói: "Ngươi gọi ta Đường Phiếm là được rồi, đừng gọi đại hiệp nữa."
Tay hắn rắn chắc phủ kín một lớp chai vì tập võ lâu năm. Ta ngửi thấy mùi máu lạnh lẽo trên người Đường Phiếm, đang nghĩ xem có phải mùi này tỏa ra từ trong xương cốt hắn hay không thì chợt thấy trên tay áo hắn loang ra một mảng đen thẫm.
Ta kéo tay áo hắn thì thào: "Đường đại hiệp, có phải ngươi bị thương rồi không? Ta lấy thuốc cho ngươi nhé."
Đường Phiếm nói: "Vết thương nhỏ thôi, không cần đâu."
Hắn vừa cầm tay ta vừa sờ eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605772/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.