Đúng vậy, cuối cùng ông đã đạt được sự tin tưởng của Hoàng đế, lại nhận được cành ô-liu từ phủ Thừa tướng, bây giờ phụ thân không còn là con tốt của ai nữa, mà đã trở thành người điều khiển cuộc chơi phía sau, giống như Tô Thừa tướng.
Đây đúng là thời điểm ông nên hân hoan đắc ý.
Ta đứng dậy, không biết từ lúc nào Lưu Uyển Tình đã vào phòng, theo sau nàng là ba đệ đệ của ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lưu Uyển Tình đầu đầy trang sức, bước vài bước nhỏ đến chỗ phụ thân, nhí nhảnh như một chú chim vàng quý giá.
Nàng ta lắc tay phụ thân làm nũng, vẻ mặt đáng yêu, nhưng khi quay đầu nhìn ta, trong mắt nàng không giấu nổi ác ý.
"Đại tỷ có thể gả vào phủ Thừa tướng, đúng là một mối nhân duyên lớn. Muội và Tiêu ca ca sẽ chúc phúc cho tỷ."
"Lời của Uyển Tình rất đúng, phủ Thừa tướng là gia đình cao quý, đại tỷ được gả vào đó thật là một vinh dự lớn, nên biết trân trọng." Lưu Hoài Quang cũng hùa theo, đến giờ hắn vẫn nghĩ rằng Tô Thừa tướng đã để mắt đến hắn nên mới mang đến cho phủ Thái Sư mối hôn sự này. Trong mắt hắn, ta chỉ là người hưởng phúc từ hào quang của hắn, ánh mắt nhìn ta đầy kiêu ngạo.
Còn về phụ thân ta, nghe những lời này, ông chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Uyển Tình, bảo nàng cũng là người sắp gả, nên học cách kiềm chế tính tình, sau này đến Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-khong-nen-qua-hieu-chuyen/3623578/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.