Họ không phải những đứa trẻ ngây thơ, chắc chắn hiểu rõ rằng với một cô gái ở tuổi ta, nếu bị từ hôn, hậu quả sẽ ra sao.
Nhưng họ vẫn để lòng căm ghét làm điều đó, không chút bận tâm đến tình cảm và sự quan tâm mà ta dành cho họ suốt những năm qua.
Ta thực sự căm hận Lưu Cẩm Châu.
Cũng như Lưu Cẩm Châu từng không muốn nhìn thấy ta, giờ đây ta cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Lưu Cẩm Châu nhận ra điều này, đứng ngoài tường viện cao giọng gọi ta, giọng điệu mang theo chút lúng túng: "Đại tỷ! Gần đây đệ nghe theo lời tỷ dặn, chăm chỉ học hành, bây giờ có vài chỗ trong sách không hiểu, liệu tỷ có thể như trước đây, giúp đệ giải đáp không?"
Nghe vậy, cơn giận trong lòng ta bùng lên, bước chân quay về phòng cũng ngừng lại, ta tiến đến góc tường, nhặt một viên gạch xanh lên, đo lường vị trí của Lưu Cẩm Châu bên kia bức tường.
Tỳ nữ hoảng hốt chạy đến, mỗi người giữ một tay ta, cuối cùng ta buông viên gạch xuống dưới ánh mắt cầu xin của họ, đưa tay che miệng giả vờ ho khan vài tiếng, Dung nhi lập tức hét lên: "Tiểu thư! Người lại ho ra m.á.u rồi, tiểu thư! Người mau nằm xuống nghỉ đi! Đại phu đã dặn bệnh của người phải tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy được, tiểu thư!"
Tiếng gọi từ bên ngoài viện nhanh chóng im bặt, và lâu sau cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Ta nằm xuống ghế dài, nhưng lòng vẫn còn đầy uất ức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-khong-nen-qua-hieu-chuyen/3623572/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.