Chương trước
Chương sau
Ngay tại Alex và Nick Fury đang trên xe nói chuyện rôm rả, khoảng cách nơi xa, tại New York, một trong 3 tổng bộ của S.H.I.E.L.D, người đàn ông ngủ 70 năm cuối cùng cũng chậm rãi mở ra đôi mắt.
“Đó là một cú ném vòng, bóng bay cao và ra ngoài....”
“So, đội Dodger đã gỡ hòa 4-4. Đám đông biết rằng chỉ cần một cú vung gậy, anh chàng này có thể đưa trận đấu về vạch xuất phát...Thật là một ngày thi đấu tuyệt vời trên sân Ebbets...”
Một gian phòng với phong cách những năm 40, gió nhẽ khẽ lướt qua cửa sổ làm tung bay chiếc rèm cửa màu trắng. Trong phòng bày những đồ đạc gia dụng đơn giản.
Chiếc bàn, Radio trên chiếc tủ nhỏ, cùng với....Một chiếc giường đang được nằm bởi một người đàn ông có vóc dáng cao to, cường tráng, từng khối cơ bắp cuồn cuộn.
Những âm thanh phát ra từ chiếc radio không ngừng quanh quẩn bên tai, để cho Steve Rogers hơi nhăm lại lông mày, dần dần mở ra đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt.
Trần nhà trắng sáng, chiếc quạt trần đang không ngừng quay liên tục, kiểu cách bố trí gian phòng xa lạ, hết thảy sự vật, khung cảnh khiến cho anh ta, trên khuôn mặt kiên định kia, hiện lên một tia hoang mang.
Steve Rogers từ từ ngồi dậy, xoay người một cái, cảm thấy cơ thể có chút mỏi mệt. Nghe những âm thanh giống như một trận đấu bóng chày vẫn vang lên không ngừng, anh ta không khỏi vội vàng quay sang nhìn lấy chiếc radio kia, rồi lại nhìn ra quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ.
Trong con mắt màu xanh lam đó, tựa hồ tràn dầy sự khó hiểu cùng hoang mang sợ hãi.
Hết thảy mọi chuyện giống như không hề chân thực. Phảng phất chính mình khi lái chiếc phi cơ kia, đâm vào tảng băng để cứu lấy thế giới, lời nói cuối cùng với Peggy, đều ở vào một phút trước.
Nhưng mà, cơ thể hoàn hảo không một chút tổn thương, lại đang nhắc nhở Steve rằng, đây là một sự thật vô cùng rõ ràng: Mình không chết, mà lại tiếp tục sống.
Đã như vậy, vấn đề hiện tại chính là, nơi này là đâu?
Ngay lúc anh ta quay đầu nhìn về phía bầu trời với ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, âm thanh từ radio truyền tới, một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của anh
“Ba lượt chạy nữa sẽ ghi điểm. Reiser hướng về gôn ba, Durocher sẽ ra hiệu cho anh ta vào. Cuộc chạy tiếp sức, nhưng họ không đuổi kịp anh ta...”
Không đợi Steve nghe nốt những âm thanh của cuộc tranh tài kia, một người phụ nữ với mái tóc xoăn dài đến bả vai, mặc một bộ trang phục quân đội thời thế chiến dành cho phái nữ, đẩy cửa bước vào.
“Good Morning!” Người phụ nữ bình tĩnh đóng lại cánh cửa, mỉm cười nhìn đồng hồ đeo trên tay, “Hay đúng hơn là buổi chiều”
“Tôi đang ở đâu?” Steve nghi ngờ hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt.
Không một chút bối rối, giống như là sự thật, người phụ nữ trả lời: “Anh đang ở trong phòng hồi sức tại New York”
Nhận được câu trả lời, Steve vẫn không giãn ra lông mày, nghe radio vẫn phát ra âm thanh trận đấu bóng chày, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn vào chiếc radio kia, cuối cùng dùng một giọng điệu chất vấn, ánh mắt nguy hiểm hơn rất hiều, nhìn thằng người phụ nữ
“Thực sự thì tôi đang ở đâu?”
Người phụ nữ đó nở một nụ cười bối rối, tỏ vẻ không hiểu rõ, “Tôi e là tôi không hiểu”
Captain của chúng ta vẫn dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm, chậm rãi giải thích
“Trận đấu này...nó diễn ra vào tháng 5 năm 1941, i know, bởi vì tôi đã ở đó”
Steve nói xong, khuôn mặt của người phụ nữ cứng đờ lại, cô cảm thấy bắt đầu bất an trong lòng. Không đợi cô ổn định lại tinh thần, Steve đã từ từ đứng dậy, tiến tới áp sát lấy
“Giờ tôi sẽ hỏi cô lần nữa. Tôi đang ở đâu?”
Người phụ nữ âm thầm bấm lấy máy tín hiệu mini trong tay, miệng thì vẫn cố gắng ổn định lại người chiến binh cường tráng đang sẵn sàng trong tư thế chiến đấu trước mặt
“Captain Rogers...”
“Who r u?” Bỗng nhiên, Steve thét to lên, lầm cho cô gái kia giật mình. Rõ ràng, nữ đặc vụ này vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để tiếp xúc những nhiệm vụ như vậy....
...............
Cùng lúc đó, đoàn xe trở Alex và Fury cũng dần dần tiếp cận tổng bộ New York.
Trên xe, Fury vẫn đang tiếp tục giải thích kỹ càng nhiệm vụ với Alex
“Tôi hi vọng anh có thể giúp Captain....”
Bỗng chốc, một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt đứt Fury. Lông mày ông ta hơi nhíu lại, hướng Alex dựng thẳng một ngón tay, ra hiệu để hắn chờ một lúc, sau đó lập tức bắt máy: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia, rất nhanh liền truyền đến giọng nói lo lắng của đặc vụ phụ trách chăm sóc Captain America
“Sir, Captain Rogers đã tỉnh! Anh ấy phát hiện ra kế hoạch bố trí của chúng ta, bây giờ đã chạy trốn khỏi tổng bộ, đang chạy về phương hướng Time Square!”
Tin tức này cũng không để cho khuôn mặt đen thui của Nick Fury xảy ra bất kì biến hóa nào. Bởi vì, vô cùng trùng hợp là, đoàn xe của Fury và Alex vừa vặn cũng đến đúng vị trí Time Square.
“Sir, anh ấy ở ngay đó!”
Lúc này, những người trong xe, xuyên qua cửa kính đều thấy được một người đàn ông cao lớn tóc vàng, mặc một chiếc áo T-Shirt màu trắng, đang đứng chính giữa quản trường với khuôn mặt mờ mịt, hoang mang liếc nhìn bốn phía.
“Có cần chế phục anh ta sao?” Một đặc vụ ngồi ở ghế lái phụ quay đầu hướng Nick Fury xin chỉ thị.
Nghe được đề nghị này, Alex dùng ánh mắt lạnh băng lườm viên đặc vụ kia, sau đó quay sang chế nhạo Fury mấy câu: “Để tôi đoán, mấy người tạo dựng một khung cảnh những năm 40. Hòng đánh lừa Captain, để cho anh ấy có thể dần dần thích ứng đúng không?....Hừ, đừng tưởng Captain Rogers là một người thật thà mà có thể dễ dàng lừa anh ta. Một người đã trải qua thời kì chiến tranh, rất dễ dàng mẫn cảm với tình huống xung quanh”
Fury không trả lời, chỉ biểu trì trầm mặc. Đợi cho chiếc xe hoàn toàn dừng lại, ông ta ra lệnh cho tất cả mọi người: “Chúng ta xuống xe, không cần làm bất cứ hành động nào khi ta chưa ra lệnh!”
Kèm theo tiếng động cơ và tiếng phanh xe vang lên lập tức thu hút ánh mắt của Steve Rogers vẫn đang hoang mang đứng đó. Một tốp những người mặc áo đen, súng ống dắt trên thắt lưng, vội vàng vây lại người đàn ông trước mắt.
Ngay tại lúc Steve không biết nên làm gì, một giọng nói vang lên, để cho anh ta quay đầu lại nhìn
“Bình tĩnh, Soldier!”
Đập vào tầm mắt là một người đàn ông trung niên da đen cao lớn, trên người mặc một chiếc áo len cổ cao, kết hợp một chiếc áo khoác đen dài, toàn thân đen như mực, đến cả chiếc bịt mắt trên khuôn mặt, cũng là màu đen nốt ( Fuck )) đúng chất xã hội đen!)
Ngay tại phía sau ông ta, còn đứng một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest lịch lãm, thân hình cao lớn xấp xỉ Steve, mái tóc được nhuộm màu bạc khói làm nổi bật lên khuôn mặt châu Á điển trai, mặc dù, ánh mắt trông có vẻ hơi lạnh lùng một chút. ( Mới gần đây mình có đi nhuộm tóc màu này, nên để vậy luôn @@).
Hai người này, dĩ nhiên chính là tới nghên đón Captain America, Nick Fury và Alex.
Dưới sự kiểm soát tình huống xung quanh của các đặc vụ, Fury bước từng bước chậm rãi, đi hướng đến trước mặt Steve vẫn đang trong trạng thái không hiểu tất cả chuyện gì.
Alex cũng theo sát phía sau, ánh mắt hiếu kỳ đánh giá người hùng nước Mỹ này, cho dù ánh mắt hắn trông có vẻ như đang lườm lườm người khác, trông rất nguy hiểm.
“Listen, tôi rất xin lỗi vì màn kịch đó, but....” Vừa nói xong, Fury không khỏi ngừng một chút, cho đối phương thời gian chuẩn bị, sau đó tiếp tục giải thích, “Chúng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu dần dần nói cho anh”
“Nói cái gì?”
Nhìn xem Steve Rogers sau 70 năm bộ dáng vẫn giống hệt như trong ảnh, Fury vẫn quyết định nói ra chân tướng tàn khốc: “Anh đã ngủ, Cap.....Trong gần 70 năm!”
Nhận được câu trả lời như vậy, Steve triệt để bàng hoàng, không tin nổi vào tai mình. Anh không để ý đến Nick Fury nữa, đánh ánh mắt sang nơi khác, không biết là đang nhìn khung cảnh xã hội hiện đại, hay đang chìm vào trong những hồi ức, những kỉ niệm vừa vui vừa buồn trước kia. Anh muốn nói điều gì, nhưng cứ vừa định mở miệng thì lại nuốt lại, không một lời nào được thốt ra.
Thấy vậy, Fury quyết định quan tâm hỏi thăm một chút: “Anh sẽ ổn chứ?”
Hít một hơi thật sâu, khuôn mặt Steve vẫn còn mang theo vẻ buồn bã, anh trả lời, nói ra một câu nói kinh điển mà Alex đứng sau vẫn đang chờ đợi
“Yeah, yeah, chỉ là...tôi đã lỡ một cuộc hẹn!”
Nói xong, cố gắng trấn định lại cảm xúc, Steve quay sang hỏi Fury: “Mấy người rốt cuộc là ai?”
Nick Fury không trả lời, mà chỉ chỉ sau lưng chiếc xe đang đỗ đó, “Lên xe trước lại nói”
Đối với thế giới trước mắt, một thế giới hoàn toàn mới mà anh không hề nhận biết, trong lòng Steve tràn đầy nghi ngờ, gặp được Fury, một người có vẻ biết rất rõ mọi chuyện, anh liền giống như người sắp chết đuối bắt được phap cứu hộ. Hơi suy tư một chút, liền quyết định đi theo, chui vào trong chiếc xe mà với anh, trông rất mới lạ và hiện đại.
Mà Alex thì thay thế người đặc vụ lúc đầu, ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Kèm theo đoàn xe rời đi, từ vụ việc Captain Ameria gây một hồi hỗ loạn nho nhỏ, cứ như vậy kết thúc chóng vánh.
Đám người ở Time Square vây xem cũng nhao nhao rời đi. Nhưng mà, cho dù bất kì ai cũng không nghĩ tới rằng, người đàn ông tóc vang cơ bắp kia, vừa bị một đám người mặc đồ đen có vũ trang vây quanh, lại chính là người hùng mà bọn họ luôn ngưỡng mộ, đã can đảm hi sinh tính mạng mình, cứu vớt toàn bộ thế giới.
Trong xe, vừa đi, Nick Fury vừa chậm rãi kiên nhẫn giải thích, rất nhanh, Steve rốt cuộc minh bạch, S.H.I.E.L.D cùng SSR trước kia mình đã quen, có quan hệ như thế nào.
Fury cũng thuận tiện nói cho Steve, một chút chuyện liên quan đến Đại chiến thế giới lần thứ 2 đã kết thúc, sau đó là chiến tranh lạnh, thời đại khoa học kỹ thuật có một bước tiến lớn, thế giới đã thay đổi như thế nào.
Ông ta nói xong, không đợi Steve tiếp tục đặt câu hỏi, chỉ vào Alex đang ngồi phía trước, vị trí kế bên tài xế
“Đây là đặc vụ Alex, hay đúng hơn là cố vấn cấp cao của chúng tôi. Đoạn thời gian kế tiếp, anh ấy sẽ là người giúp anh thích ứng với cuộc sống bây giờ. Cần bất cứ điều gì, cứ nói với anh ta” Vừa nói xong, chẳng biết tại sao, Fury lại nhấn mạnh một câu, “Bất cứ chuyện gì!”
Qua một lúc trở thành phông nền, rốt cuộc Alex cũng có cơ hội được bắt chuyện làm quen với Captain America. Hắn hơi nghiêng đầu lại, đưa ra tay phải của mình, cùng Captain nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau, hơi nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại có chút sắc bén, khiến cho Steve hơi đờ người một chút
“Nice to meet u, Captain! Hi vọng thời gian tới, chúng ta sẽ trở thành...hừm...bạn tốt! I hope so...”
....................
Sau vài chương nữa......
“Anh nghĩ mình là người hùng duy nhất trên thế giới?.....”
Một vài người, tập hợp lại....
Sẽ tạo nên......
“Gentleman?...... Tới lượt các anh!”
- Avengers-
Quái vật, quái thú, quỷ quái mùi thịt gà, giòn. Nữ Siêu Nhân, nữ Thiên Sứ, nữ Mị Ma, nữ A.I mùi sữa, mềm....Để biết ăn như thế nào hãy xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.