Sau vài phút trầm mặc, Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, ý tứ thâm sâu nói, "Nhà từ thiện? Đúng là không nhìn ra được đấy."
Nam Bùi gật đầu.
"Anh quên rồi à, lúc trước ở hội sở tôi còn từng bảo muốn tài trợ cho anh đi học còn gì." Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu một cái, dùng ngữ điệu thành khẩn nói, "Nên là tôi là nhà từ thiện thật đó."
"Ồ, vậy à." Hoắc Nghiêu bình tĩnh, chậm rãi hỏi, "Thế nên ý cậu là, cậu cũng muốn giúp tôi thực hiện ước mơ?"
Nam Bùi ngây người.
Cậu cứ cảm thấy trong giọng điệu Hoắc Nghiêu mang theo hàm ý gì đó.
Nam Bùi nhìn khóe môi hơi cong của anh, lòng nghĩ: Lẽ nào đang trào phúng mình?
Có điều, nếu như Hoắc Nghiêu đang trào phúng mình thật, cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dẫu sao lần đầu gặp cậu cũng xem người ta như tay vịn, sau đó lúc ở bệnh viện thì nói người ta dùng hàng nhái cao cấp, vừa nãy trong nhà vệ sinh còn dạy dỗ người ta một trận nữa mà.
Trong lòng Hoắc Nghiêu chắc ghét chết mình rồi ấy nhỉ? Thế nên vừa nãy mới không đồng ý hợp tác ngay.
Nam Bùi muốn giải thích về hành động của mình, nhưng nhất thời cũng không biết phải nói sao.
Vì hạng mục, vì chỗ ở, cậu nhất định phải chủ động thay đổi cách nhìn của Hoắc Nghiêu với mình.
Vì thế, Nam Bùi suy nghĩ giây lát, nhìn Hoắc Nghiêu, chuyển chủ đề, "Hoắc tổng, lần trước tôi có nói sẽ mời anh ăn cơm, hôm nay vừa hay chúng ta lại gặp mặt, đúng là trùng hợp thật."
Hoắc Nghiêu liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/459483/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.