Hoắc Nghiêu ngồi trên ghế sô pha bằng da thật trong căn phòng khách sạn sang trọng, hai chân vắt chéo, tầm mắt nhìn thẳng vào màn hình điện thoại.
Đập vào mắt anh là bộ dạng ngơ ngác thất thần, bởi vì ngạc nhiên mà miệng hơi hơi hé mở cùng với đường cằm và hầu kết sạch sẽ sau khi tắm xong của Nam Bùi……
Không biết vì sao, Hoắc Nghiêu lại có chút hối hận vì câu nói vừa rồi.
Bởi vì câu nói ấy mà bầu không khí giữa hai người nhiễm chút mùi vị mờ ám, khiến trong lòng Hoắc Nghiêu bất chợt khẩn trương.
“Ý tôi không phải là đang mong anh quay lại.” Nam Bùi khẽ ho một tiếng, để che giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình mà chuyển tầm mắt ra chỗ khác, nhỏ giọng nói, “Anh cứ bận việc của anh đi, công việc quan trọng hơn mà.”
Hầu kết Hoắc Nghiêu trượt lên trượt xuống, trầm mặc một lát, sau đó nhướn mày nói, “……Như vậy à, thế tôi đợi thêm mấy hôm nữa mới về vậy.”
“Tùy anh.” Nam Bùi liếc nhìn di động, khẽ mím môi, chậm chạp nói, “Tôi cùng mọi người ở cổ trấn chơi cũng vui lắm.”
Hoắc Nghiêu, “……”
Anh không khỏi ngồi thẳng người. Dường như anh đã đoán được quanh Nam Bùi lúc này là những ai rồi.
Vì vậy, sau khi nghe xong câu nói kia, sắc mặt Hoắc Nghiêu có chút biến hóa nho nhỏ, đột nhiên nói, “Thật ra cổ trấn không phải là chỗ thú vị nhất ở đó đâu.”
Nam Bùi ngây người, “Hả?”
“Chỗ thú vị nhất……” Hoắc Nghiêu vờ như vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495816/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.