Trước tầm mắt nóng rực của ba người, Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay co chặt, bắt đầu bùng nổ kỹ thuật diễn.
Cậu nhìn thẳng phía trước, hai mắt trống rỗng, vờ như cái gì cũng không trông thấy, vươn tay mò mẫm giây lát, tìm một chỗ cách xa ba người kia, ngồi xuống.
Tống Cảnh Sâm thoáng ngây người, không ngờ Nam Bùi thế mà lại không trông thấy mình.
Hai người còn lại cũng bị diễn xuất của Nam Bùi lừa gạt, đồng loạt đoán, có phải Nam Bùi sáng nay dậy sớm quá, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên mới không nhìn thấy họ không.
Hệ thống tán thưởng kỹ thuật diễn của Nam Bùi, “Ký chủ, bây giờ mà cậu thốt lên câu ‘Anh Cảnh Sâm, mắt của em sao tự nhiên lại không thấy gì nữa rồi’, nghe cũng không điêu chút nào đâu.”
Vừa rồi bộ dạng hai mắt trống rỗng của Nam Bùi quả thật rất giống một người mù.
Nam Bùi mắng thầm, “Vừa nãy ta quả thật đã nghĩ nếu mình mù thật thì tốt biết mấy, không phải giả vờ khổ sở thế này!”
Mới lần tập hợp đầu tiên đã gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy rồi, gameshow này sợ là lành ít dữ nhiều.
Tầm mắt ba vị nam chính thi thoảng lại liếc tới chỗ Nam Bùi.
Tống Cảnh Sâm gửi tin nhắn cho cậu: [Cậu không nhìn thấy tôi à?]
Đoàn Hành: [Còn chưa tỉnh ngủ hả? Gì mà đi lướt qua người tôi cũng không biết vậy?]
Lục Bách Nhiễm: [Nếu buồn ngủ quá thì tranh thủ chợp mắt một lát trên xe đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495811/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.