Đoàn Hành trông thấy tin nhắn Nam Bùi gửi, cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Cậu ta nghi mắt mình có vấn đề, hoặc Nam Bùi gõ nhầm chữ rồi, nhịn không được dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm hàng chữ kia hồi lâu.
Nhưng mà, sự thực nói cho cậu ta biết, cậu ta không nhìn nhầm, Nam Bùi cũng không thu hồi tin nhắn lại.
[Tự cậu không biết nấu à?]
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này thôi, lại như đong đầy chán ghét, khinh thường.
Ngoại trừ cảm giác kinh ngạc, khó tin, trong lòng Đoàn Hành càng nhiều là ấm ức —-
Khó khăn lắm cậu ta mới buông mặt mũi, lần đầu tiên gửi tin nhắn âm thanh cho Nam Bùi, kết quả đổi lại một câu trả lời như thế này sao??
Đầu Nam Bùi chạm mạch rồi à??
Ngón tay Đoàn Hành không khỏi siết chặt di động, môi mím chặt thành một đường, nhanh chóng gõ vài chữ trong khung nhập thoại.
Nhưng cho dù gõ cái gì cậu ta cũng cảm thấy không đúng, dừng lại giây lát, rồi nhanh chóng xóa hết toàn bộ.
Lặp lại quá trình này vài lần, cuối cùng Đoàn Hành không khống chế được thêm nữa, ném di động vào góc giường.
Cậu ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình mà gõ thêm vài chữ nữa, màn hình cũng bị mình ấn lủng mất.
Lát sau, Đoàn Hành đè nén cảm xúc muốn bùng nổ trong lòng xuống, nhíu chặt mày, nhìn về phía di động, đầu không ngừng suy nghĩ câu kia của Nam Bùi rốt cuộc là có ý gì?
Cái người ngày thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495798/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.