Chương trước
Chương sau
Diệp Thiều An nói thật bình tĩnh và bình thản, mỗi một từ phát ra vô cùng rõ ràng làm Văn Khang Bình muốn quên cũng không quên được, hắn lặng thinh nhìn Văn Khang Bình, gằn từng chữ một: “Anh thua cược.”
“Anh một khi đã làm người yêu tôi thì không thể ở bên người khác được nữa.”
“Mong anh đừng đi quấy rầy Châu Châu nữa.”
Văn Khang Bình yên lặng nhìn Diệp Thiều An, chỉ thấy trong lòng mình có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, càng cháy càng lớn, như thể muốn thiêu cháy cả linh hồn gã, gã bước từng bước một đi đến bên cạnh Diệp Thiều An, tốc độ rất chậm, ánh mắt lại hung ác như muốn cắn nuốt Diệp Thiều An vào trong bụng.
Một tay gã trực tiếp bắt lấy cổ tay Diệp Thiều An, hai con ngươi đỏ au, gằn từng chữ một: “Từ trước đến giờ chưa có ai dám đùa giỡn tao như vậy đâu.”
Trong câu chữ mang đậm sự tàn nhẫn và hung tàn, tựa như một con sói tàn bạo bị dồn vào cùng đường mạt lộ.
Gã tàn nhẫn bóp cổ Diệp Thiều An, Diệp Thiều An chẳng giãy dụa, bình tĩnh nhìn Văn Khang Bình, trong đôi mắt hắn chỉ có sự đạm nhạt vô bờ, dường như chẳng có gì lọt được vào mắt hắn, lại giống như đong đầy tâm sự.
Đôi mắt xinh đẹp ấy nhiễm phải một tầng hơi nước,
Tay Văn Khang Bình run rẩy, Diệp Thiều An ngã xuống đất, ôm ngực ho kịch liệt
“Tại sao mày không phản kháng?” Văn Khang Bình dùng chân đạp Diệp Thiều An hai cái, nụ cười gằn đầy tàn nhẫn, “Mày cho rằng làm thế thì tao sẽ tha thứ cho mày à?”
“Tôi không cần anh tha thứ cho tôi.” Diệp Thiều An vất vả lắm mới không ho khan nữa, hắn dùng một tay xoa cổ mình, khàn giọng nói: “Xin hãy nhớ kỹ việc anh đã đáp ứng.”
“Đừng quấy rầy Châu Châu nữa.”
Châu Châu Châu Châu Châu Châu Châu Châu!!!
Lúc nào cũng là Châu Châu!
Văn Khang Bình chưa bao giờ cảm thấy hay chữ Châu Châu này lại chói tai như vậy, thật bực mình!
Gã nổi giận lôi Diệp Thiều An từ trên mặt đất dậy, đôi mắt đen kịt bị bao phủ bởi phẫn nộ và để bụng, gã đẩy Diệp Thiều An vào góc tường, lửa giận bị thái độ lãnh đạm của Diệp Thiều An chọc cho bùng lên: “—— Em không có gì muốn nói với tôi ư?!”
Diệp Thiều An ngẩng đầu nhìn gã, trong con ngươi trong trẻo chợt lóe một chút cảm xúc không rõ, trái tim Văn Khang Bình run rẩy, gã khát vọng Diệp Thiều An có thể nói ra những câu từ có thể thỏa mãn gã, chỉ vài từ ngắn gọn thôi, chỉ cần một câu giải thích đơn giản thôi, gã sẽ tha thứ, gã thề!
“Không có.”
Văn Khang Bình nghe thấy Diệp Thiều An nói như vậy.
Hi vọng nhen nhóm trong gã chợt tắt như bị một chậu nước lạnh hắt lên.
Văn Khang Bình nở nụ cười lạnh lùng,
“Bốp —— “
Một cú đấm tàn nhẫn đánh lên trên mặt Diệp Thiều An!
Diệp Thiều An há mồm phun ra bọt máu, hơi nhíu mày, đạm mạc nói: “Phát tiết đủ chưa?”
“Phát tiết? Phát tiết? Ha ha ha ha ha ha!!” Văn Khang Bình cười ha ha, gã vung vẩy nắm đấm, tàn nhẫn nện lên bức tường sau lưng Diệp Thiều An, gã khàn giọng quát: “Diệp Thiều An, mày giỏi lắm! Mày giỏi lắm!”
Văn Khang Bình đột nhiên xoay người nhanh chân đi đến trước cửa, kéo giật cửa phòng ra, một luồng gió lạnh ập vào, Văn Khang Bình bỗng dưng quay đầu lại, đứng ở điểm giao nhau giữa bóng đêm và ánh đèn, sắc mặt Văn Khang Bình tối tăm như ác quỷ: “—— Diệp Thiều An.”
“Một khi đã xuất ngoại thì đừng bao giờ trở về nữa.”
“Cả đời này mày không thể đặt chân lên lãnh thổ Hoa quốc một lần nữa đâu, còn Lâm Châu, cô ta có chết cũng đừng hòng bước ra khỏi vùng đất Hoa quốc!”
“Mày không phải thích nó sao? Vậy tao sẽ để cho hai chúng mày trọn đời trọn kiếp không thể gặp nhau!”
“Văn Khang Bình tao, nói được thì làm được!”
“Rầm ——!”
Cánh cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại một cách tàn nhẫn, phát ra động tĩnh không nhỏ.
Cánh cửa ngăn cách mình với khoảng thời gian ấm áp vui sướng đã khép lại, Văn Khang Bình dựa vào trên tường, chán nản nhắm hai mắt lại.
Em ấy vẫn… phải đi ư?
Văn Khang Bình chưa bao giờ có cảm thụ này, trong lòng vừa đắng vừa chua vừa chát, khó chịu muốn chết, gã hận không thể vọt vào uy hiếp Diệp Thiều An không cho hắn đi, hận không thể giam cầm hắn ở bên mình, thế nhưng gã không làm được.
Sự tự tôn và kiêu ngạo của gã chắc chắn không cho phép gã làm ra những việc mất mặt như vậy, cũng tuyệt đối không cho phép gã làm những chuyện bỉ ổi như thế.
Gã chỉ có thể đứng đực một góc, mờ mịt nhìn xung quanh.
Văn Khang Bình theo bản năng dụi dụi mắt, sững sờ nhìn vệt nước ẩm ướt trên đầu ngón tay.
Diệp Thiều An.
Giọng khản đặc muốn gọi tên người, Văn Khang Bình lại một lần nhắm hai mắt lại,
Em nói xem… anh phải làm gì bây giờ?
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống còn 60. 】 Hệ thống 001 ủ rũ như cọng cỏ sau mưa thông báo.
【 Không tụt xuống âm à? 】 Diệp Thiều An tiện tay lau lau tơ máu bên khoé miệng, thờ ơ đáp lại: 【 Thực là khó mà tin nổi. 】
Hệ thống 001: 【… 】
Hệ thống 001 bi phẫn kháng nghị: 【 Xin đừng khiến cảm xúc của tui rơi thẳng từ trên trời xuống đất nữa, kí chủ ơi!!! 】
【 Ờ, được thôi. 】 Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, hệ thống 001 còn chưa kịp nhảy cẫng lên hoan hô đã nghe thấy Diệp Thiều An ôn nhu bổ sung: 【 Cho mày chơi đường trượt chữ U. 】
Từ trong kho dữ liệu tra được đường trượt chữ U là gì – hệ thống 001: 【… 】
Hệ thống 001 tim tui đau quá man.
Thời điểm Diệp Thiều An rời đi là sáng sớm ngày hôm sau, hắn lặng lẽ rời đi, không nói cho bất cứ kẻ nào biết, đến khi Lâm Châu ngồi vào bàn cơm thấy thiếu thiếu, hỏi mới biết tin Diệp Thiều An đã ra nước ngoài, dĩa ăn trong tay Văn Khang Bình trật đi, cứa lên đĩa sứ phát ra âm thanh chói tai, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía gã thế nhưng chẳng thấy Văn Khang Bình lộ ra phản ứng gì, dưới ánh mắt cả nhà thong dong rời khỏi bàn, ngay cả cặp sách cũng không thèm cầm, ngày hôm đó gã một mình đi đến trường học, thậm chí quên mang Lâm Châu theo.
Buổi tối ngày hôm đó sau khi tan học, gã bình tĩnh đứng trước cửa lớp VIII, trong phòng đã tắt điện tối om, không có một tia sáng.
Văn Khang Bình lẳng lặng nhắm mắt lại, trong lòng chua xót cực kỳ, em ấy đi rồi.
Khoảng thời gian trước như thước phim tua ngược xuất hiện trong đầu gã, Văn Khang Bình lặng thinh dựa vào trên tường, khóe môi nhếch lên một độ cong vô lực, làm sao bây giờ, gã bắt đầu nhớ em ấy rồi.
Những ngày không có Diệp Thiều An, thật đáng buồn.
Tài xế chờ dưới sân gần hai tiếng vẫn không thấy thiếu gia xuống, sợ hãi lo lắng một bên báo cáo cho gia chủ một bên vào trường tìm người, cả Văn gia bị kinh động, nhà họ chỉ có một đứa con trai thôi đó!
Thời điểm tìm thấy Văn Khang Bình đã là hơn mười hai giờ đêm, Văn phu nhân khóc không thành tiếng, Văn Khang Bình trở tay ôm lấy mẹ mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không sao mà.”
Trong một buổi chiều, nhuệ khí và táo bạo trên người Văn Khang Bình có vẻ như đã rút hết đi, cả người trở nên ôn hòa nội liễm.
Dường như thiếu niên hung hăng càn quấy trước kia chỉ là một bóng hình trong giấc mộng của mọi người.
Văn Khang Bình trước đây cho rằng Diệp Thiều An sẽ về sớm thôi, bởi vì student exchange chỉ trao đổi trong nửa năm, thế nhưng nửa năm sau, Diệp Thiều An không về, đồng thời dần dần cắt đứt liên hệ với Văn gia.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm, ở Văn gia, có lẽ chỉ còn mình Văn Khang Bình còn nhớ rõ cậu trai tuấn tú kiên cường ấy, cái tên Diệp Thiều An rốt cuộc không còn xuất hiện trong Văn gia nữa, có lúc nửa đêm tỉnh mộng, Văn Khang Bình thầm nghĩ tình yêu ngắn ngủi ấy chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.
Mà trái tim cũng lạnh thư tro tàn.
——
“Diệp, cậu muốn về nước sao?” Một người đàn ông cao to tóc vàng mặc áo blue trắng đuổi theo một chàng thanh niên tóc đen tuấn tú kiên cường, cao giọng hô: “Tôi cảm thấy cậu ở chỗ này vẫn thích hợp nghiên cứu hơn, tôi không nói Hoa quốc không tốt, chỉ là nơi này thuận tiện hơn mà thôi.”
“Cậu sẽ sáng tạo lên kỳ tích, cậu có năng lực đó!”
Trong đôi mắt người đàn ông ấy tràn đầy mong đợi và hưng phấn, Diệp Thiều An khẽ cười một tiếng, nói: “Trên thực tế, tôi chưa cân nhắc quá.”
Ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lớn tiếng nói: “Tôi cảm thấy công trình nghiên cứu của cậu rất tuyệt vời, mấy vị giáo sư đó ai cũng thích cậu cực kỳ, còn tranh nhau đưa ra lời mời mời cậu làm nghiên cứu viên trong nghiên cứu của mình nữa cơ, không ai không tán thưởng cậu, chỉ cần đợi một khoảng thời gian nữa thôi, cậu nhất định có thể tiến vào làm trong bộ phận chủ chốt của bộ, các giáo sư đã mở cuộc họp thương thảo muốn cậu tiến vào bộ rồi đó, cậu phải biết luận văn lần trước của cậu đã đem tới náo động không nhỏ, cho nên bây giờ mấy giáo sư đang tranh đoạt cậu đó…”
Người đàn ông đó vẫn cứ lải nhải mãi không thôi, Diệp Thiều An mỉm cười gật đầu, đến tận khi anh ta dừng lại nhìn hắn, Diệp Thiều An mới lộ ra biểu tình suy tư, nói: “Tôi còn mấy thí nghiệm quan trọng chưa làm xong, nói thật thì tôi cũng không muốn về Hoa quốc lắm…”
“Tôi ở Hoa quốc còn có vài kẻ thù.” Diệp Thiều An dừng một chút, đột nhiên cười cười: “Còn nhớ ngày nhập học tôi bị đánh cho sưng mặt sưng mũi không? Là họ làm đấy.”
“Bạo lực học đường ư??” Người đàn ông đó tức giận nói: “Bọn họ thật quá quắt! Hoa quốc thật quá đáng! Chẳng nhẽ họ không biết trí tuệ của cậu là sự ban ân của Thượng Đế ư?! Cư nhiên còn dám ra tay đánh vào đầu cậu! Quá thể quá đáng!”
“Đúng vậy, thật quá đáng.” Diệp Thiều An cười cười, quơ quơ túi văn kiện trong tay, “Tôi phải đi sắp xếp tư liệu đây, Stephen [1].”
[1]Stephen: nguyên gốc là Sử đế phân: Stephen, Steven.
“Rồi rồi, cậu mau đi đi.” Stephen gật gật đầu, “Giáo sư Tư Văn tìm tôi có việc, tôi phải qua đó đây, Diệp, bye~ “
“Hẹn gặp lại, Stephen.”
“Đúng rồi, Diệp.” Stephen quay đầu lại, nhớ ra mục đích của mình, “Khi hợp đồng tới nhớ điền luôn nhé!”
“Ok.” Diệp Thiều An gật gật đầu, cười nói.
Cuối cùng cũng tiễn người đi được, Diệp Thiều An khẽ thở ra một hơi, gần đây loại thăm dò này thật là càng ngày càng dày đặc, đã nhiều đến độ khiến người ta phản cảm, xem ra danh tiếng của hắn thật sự rất hot, nước M tựa hồ không có dự định thả người.
Chuyện này không thể được.
Diệp Thiều An nhướng nhướng mày, lợi dụng hệ thống 001 liên hệ với đại sứ quán của Hoa quốc, nhấn mạnh tình cảnh bây giờ của mình một chút, đồng thời đưa ra lời xin về nước.
Đại sứ quán Hoa quốc vừa nhìn thấy tên người này, lập tức chuẩn bị điều động nhân thủ, Diệp Thiều An này tiền đồ vô lượng, tuổi còn trẻ đã có rất nhiều bài luận văn được đăng trên các tập san học thuật lớn, được rất nhiều giáo sư đưa ra lời mời, năm ngoái có lần còn công phá được một vấn đề khó khăn không nhỏ đã quấy nhiễu giới vật lý nhiều năm rồi, nhận được giải thưởng cống hiến của đại học XY tốt nhất, ngay cả tên cũng được viết vào sách lịch sử.
Hoa quốc mong đợi vị nhân tài này về nước đã rất nhiều năm rồi!!
Mà bây giờ vị này mới lộ ra ý đồ muốn về nước, còn không nhanh thừa cơ rèn sắt ngay khi còn nóng? Vạn nhất bị nước M bên đó đả động, bọn họ muốn khóc cũng không khóc được!
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, năm năm, cũng nên về nước thôi,
Chỉ là không biết lúc Văn Khang Bình gặp lại hắn, sẽ có thần sắc gì đây.
Ngẫm lại cũng thú vị đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.