Thằng nhóc nắm giữ dị năng hệ hỏa cường hãn là người đầu tiên phát hiện có gì đó sai sai, nguyên nhân rất đơn giản, vào giờ giải lao của một ngày nào đó, nó tự phát nhảy đến bên cạnh Diệp Thiều An, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái đã bị Tạ Huân Triết nhấc lên ném sang một bên, tức giận ngưng tụ một ngọn lửa trong bàn tay, Tạ Huân Triết xem thường nhìn đoàn hỏa diễm đó, lười nhác dựa đầu mình lên trên bả vai Diệp Thiều An. Ánh mắt đứa bé đầy lạnh lẽo, hỏa diễm nhất thời bay ra ngoài, Tạ Huân Triết lười biếng liếc mắt nhìn nó, phì cười một tiếng, một tẹo ý nghĩ muốn tránh né cũng không có, Một giây sau, hỏa diễm bay lệch ra chỗ khác, Diệp Thiều An có chút bất đắc dĩ nói: “Hai người—— “ “An An mau bảo vệ anh!” Tạ Huân Triết ôm lấy eo Diệp Thiều An, dúi đầu mình vào trong ngực của hắn, hạ thấp giọng, làm như mình khổ sở lắm, nói: “Trước kia anh cũng coi như cứu nó, kết quả bây giờ nó lại dám lấy hỏa cầu (quả cầu lửa) đánh anh, lại còn nhân lúc anh chưa sẵn sàng nữa chứ, rõ ràng là muốn dồn anh vào chỗ chết mà, An An, em phải bảo vệ anh.” Diệp Thiều An: “…” Thằng bé: “…” Thằng bé suýt nữa bị tức chết rồi! Nó là một cô nhi, phải kiếm sống trong cô nhi viện, năng lực nghe lời đoán ý không kém hơn người trưởng thành bao nhiêu, nếu nó mà không nghe ra Tạ Huân Triết cố ý mắng nó bạch nhãn lang [1] mắng nó vong ân phụ nghĩa mới là lạ! [1] Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. (Tham khảo: fb Ăn Bánh Bơ ngồi dòm Chó nướng) “—— em không có!” Thằng bé tức giận đến nỗi suyễn khí [2], quật cường vểnh môi lên, một đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn Diệp Thiều An, lặp lại: “Em không có!” [2] 喘气 suyễn khí: thở sâu. Ý là tức đến khó thở. “Ồ?” Tạ Huân Triết nằm trong lồng ngực Diệp Thiều An, đôi mắt hơi dương lên, lộ ra thần sắc trào phúng và lạnh lẽo, “Vậy quả cầu lửa ban nãy không phải mày vứt ra à? Mày dám nói mày không ném về phía tao không?” “Anh ——!” Thằng bé hận không thể nhào tới một phát cắt chết Tạ Huân Triết! “Được rồi.” Diệp Thiều An bất đắc dĩ mở miệng, hắn một tay đẩy Tạ Huân Triết ra, cảnh cáo nói: “Tạ Huân Triết, em ấy mới mười mấy tuổi thôi!” “Anh cũng mới chỉ bước qua ngưỡng cửa hai mươi thôi mà.” Tạ Huân Triết bất mãn lầm bầm nói, Diệp Thiều An vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ một phát lên lưng Tạ Huân Triết, Tạ Huân Triết trái lại một chút cũng không để ý, ánh mắt “chíu” một tiếng liền sáng lên. Diệp Thiều An: “…” Lúc này, âm thanh của hệ thống 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An:【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 99,99. 】 Diệp Thiều An: 【… 】 【 Bổ túc văn hóa. 】 Diệp Thiều An nặng nề hỏi:【 Trong số thập phân, đằng sau dấu phẩy chỉ có hai chữ số thôi, không thể nhiều hơn được nữa, đúng không? 】 Hệ thống 001: 【… 】 Đối mặt với âm thanh ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước của ký chủ, nó nỡ lòng nào nói không đúng?! Nhưng mà… Nó dám nói dối kí chủ sao!!! Không dám đâu!! Có lẽ vì thời gian hệ thống 001 trầm mặc quá dài khiến Diệp Thiều An hiểu được điều gì đó, hắn ôn hòa nhã nhặn hỏi:【 Sau dấu phẩy của số thập phân, nhiều nhất là bao nhiêu chữ số? 】 【 Trên lý thuyết nói, 】 hệ thống 001 châm chước mở miệng, sợ mình kích thích kí chủ ver đáng sợ:【 có thể là vô cùng vô tận. 】 Diệp Thiều An: 【… 】 【 Ngài hãy nhớ tới số Pi! 】 hệ thống 001 cái khó ló cái khôn:【 Số Pi! Số Pi! 】 Diệp Thiều An: 【… 】 [3] Giải nghĩa đoạn trên: số Pi xấp xỉ 3,1415926535897 nghĩa là nó có giới hạn. Diệp Thiều An đã không muốn biết đến tột cùng độ hảo cảm của Tạ Huân Triết là bao nhiêu nữa rồi. Dù sao cũng là một con số không đơn giản. Hệ thống 001 một thân mồ hôi lạnh, thấy kí chủ không nói, vội vàng hu hu hu bắt đầu trốn. Tạ Huân Triết thừa dịp Diệp Thiều An hoảng thần, lạnh lùng nhìn về phía hài tử kia, trong tròng mắt là sát cơ lạnh lẽo không thèm che giấu. Tạ Huân Triết chỉ chỉ Diệp Thiều An, khóe môi hơi nhếch lên, giữa mặt mày hiển lộ hết lãnh ý, không một tiếng động nói: “Em ấy, là của tao.” Thằng bé đột nhiên cắn răng, lại không thể động đậy dưới khí thế của Tạ Huân Triết! “Anh bảo này.” Diệp Thiều An phục hồi lại tinh thần, khí thế của Tạ Huân Triết trong nháy mắt biến mất không còn một bóng, ôn nhu thân thiết nhìn thằng bé, nom thật vô tội, Diệp Thiều An quỷ dị trầm mặc một chút, nhìn về phía hài tử kia, mỉm cười nói: “Anh đặt cho em một cái tên, được không?” Đôi mắt của hài tử phút chốc liền sáng lên. Nó không có một cái tên của riêng mình, thời điểm còn ở cô nhi viện, tên là thứ được truyền từ đứa này sang đứa khác, khi có một hài tử rời đi hoặc chết đi, tên của hài tử đó sẽ được đặt cho một hài tử khác không có tên, nó không thích cái tên cũ, sau khi tận thế xảy ra, nó chưa bao giờ nói tên mình ra. Nhưng bây giờ, có người muốn đặt tên cho nó. Hơn nữa còn là người nó thích nhất. Trong mắt của nó không khỏi có mấy phần mong đợi. Diệp Thiều An nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hài tử, không khỏi hơi cong khóe môi lên, bàn tay hắn xoa xoa đầu hài tử, hài tử khéo léo cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn, sáng vô cùng. Việc này khiến Tạ Huân Triết cảm thấy cực kỳ chói mắt. “Họ Tạ, tên An, thế nào?” Diệp Thiều An nhìn hài tử, ôn nhu nở nụ cười. Tạ Huân Triết tràn đầy kinh ngạc quay lại. “Tạ… An?” Thằng bé lăng lăng lặp lại, con ngươi trong suốt lóe ra một tia mê man: “… Tại sao lại là Tạ? Tại sao không phải là Diệp?” Diệp Thiều An khẽ nở nụ cười, hắn nặn nặn hai má hài tử, lại cười nói: “Làm gì có nhiều tại sao như vậy?” “An trong bình an, anh hi vọng lúc em ở trong tận thế, có thể bình an mà sống, Tạ An so với Diệp An nghe hay hơn nhiều, không phải sao?” Diệp Thiều An đột nhiên ngẩng đầu, chỉ chỉ Tạ Huân Triết, giễu giễu nói: “Theo họ anh ấy, anh ấy sẽ bảo vệ em thật tốt.” “Hừ.” Tiểu hài tử biệt nữu nghiêng đầu qua chỗ khác, khinh thường nói: “Em mới không cần.” Lời còn chưa dứt, nó đã nhảy lên, chạy đến chỗ mấy đồng đội cách đó không xa, vừa chạy vừa nhảy, trông thật cao hứng. Diệp Thiều An không nhịn được mỉm cười. “Tại sao lại đặt theo họ của anh?” Tạ Huân Triết ngồi bên cạnh Diệp Thiều An, đôi mắt rực rỡ nhìn Diệp Thiều An, nhãn tình đẹp đẽ của gã không chớp mắt một cái, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại lấy họ anh đặt cho nó?” Trong lòng gã tràn ngập sự vui sướng vô bờ bến, sự vui sướng ấy khiến gã phải choáng váng, Gã hiểu rõ ý tứ của Diệp Thiều An, Chính bởi vì hiểu rõ, cho nên mới kinh hỉ, “Đã cùng họ với mình rồi, còn không bảo hộ nhân gia?” Diệp Thiều An nhíu mày, trêu. Hệ thống 001 tận chức trách thông báo: 【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên tới 99,999. 】 Diệp Thiều An: 【… 】 Rất tốt, đằng sau dấu phẩy của số thập phân đã có ba chữ số, ha ha. “Nhiều người cùng họ với anh như vậy, chẳng lẽ anh phải bảo vệ hết sao?” Tạ Huân Triết không chút do dự nói, trái ngược với ngữ khí thẳng thắn dứt khoát của gã, ánh mắt của gã ngập tràn ánh sáng lưu luyến. “An An, nói cho tôi biết.” Giọng gã khàn khàn: “Tại sao phải lấy họ của tôi đặt cho nó?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]