Chương trước
Chương sau
Ngày hôm nay khí trời cực kỳ tốt.
Diệp Thiều An gặm một cái bánh bao, mạn bất kinh tâm mở quyển sách chuyên ngành của mình ra, bánh bao Lưu gia cũng thật ngon, vỏ bánh mỏng nhân lại lớn, nước sốt vừa thơm vừa nhiều, mùi vị là số một, khiến hắn không nhịn được ăn hơn hai cái.
Tạ Huân Triết ngồi bên cạnh hắn, hơi bất đắc dĩ đưa cho Diệp Thiều An một tờ giấy, nhẹ giọng nói: “Lau miệng đi này, có ai giành với cậu đâu.”
Diệp Thiều An ừ gật đầu, lại không nhận lấy, Tạ Huân Triết có chút bất đắc dĩ, trực tiếp bắt đầu lau lau khoé miệng cho hắn.
“Bộp —— “
Một tiếng vang thật lớn, Diệp Thiều An hơi kinh ngạc mà quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái bề ngoài đáng yêu đang tàn bạo trừng về phía này, đem sách trên mặt đất từng cuốn từng cuốn nhặt lên, bạn của cô có chút lúng túng cười, cũng chẳng biết là đang giải thích cho ai, nhẹ giọng nói rằng: “Oản Oản không cẩn thận làm rớt sách xuống đất, không có chuyện gì không có chuyện gì.”
“Oản Oản!” Nữ hài tử kia đè thấp giọng nói, nhìn khắp bốn phía, thấy ánh mắt của Diệp Thiều An đã thu hồi, Tạ Huân Triết cũng không nhìn về bên này nữa mới thở phào nhẹ nhõm, trách cứ: “Bà sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
“Còn không phải là bởi vì ——” Cô gái được gọi là “Oản Oản” kia cắn răng nghiến lợi phun ra vài chữ: “Cái thằng Diệp Thiều An đó cũng quá vô sỉ rồi, mỗi việc lau miệng thôi mà cũng cần Tạ Tạ làm hộ!”
“Hai người bọn họ quan hệ tốt cũng đâu phải ngày một ngày hai, bà cũng biết từ lâu rồi mà, làm gì tức giận như thế?” Nữ hài tử vỗ vỗ lưng Oản Oản, tựa hồ muốn cô bình tĩnh một chút.
“Cái thằng Diệp Thiều An đó dính lấy Tạ Tạ có khác mẹ gì cao bôi trên da chó không chứ, thật không biết xấu hổ!” Oản Oản có chút tức giận đè thấp giọng nói: “Nó là đứa nhỏ ba tuổi sao? Lau mỗi cái miệng thôi còn cần Tạ Tạ hỗ trợ!”
“Bà nhỏ giọng tí đi!” Nữ sinh kia trách cứ liếc mắt nhìn Oản Oản một cái, Oản Oản hừ một tiếng, không cam lòng gục xuống bàn, nữ hài tử kia vỗ vỗ lưng cô, thở thật dài: “Bà thích Tạ Tạ, tất nhiên sẽ không vừa mắt với Diệp Thiều An, chỉ là chính Tạ Tạ cũng có nói gì đâu, bà căm phẫn sục sôi như thế làm cái gì? Bà cũng không phải không biết hai người bọn họ quan hệ tốt nhường nào.”
“Tôi chính là không cam lòng!” Oản Oản không cam lòng mở miệng nói: “Mỗi một lần… Mỗi một lần đều tại vì Diệp Thiều An, tôi vất vả lắm mới hẹn Tạ Tạ ra để tỏ tình, Diệp Thiều An lại chạy ra phá đám, tôi vất vả lắm mới có cơ hội tỏ tình với Tạ Tạ, Tạ Tạ lại nói hắn muốn chăm sóc em trai mình, không có dự định giao du bạn gái, cái thằng em trai này còn ai khác ngoài Diệp Thiều An chứ!”
“Nó lớn bằng này rồi còn liên lụy Tạ Tạ!”
“Bà nhỏ giọng xíu đi tiểu tổ tông!” Đồng bạn của cô vô lực nói: “Tạ Tạ của bà còn đang ngồi gần bà đấy, bà muốn Tạ Tạ nghe thấy sao? Tiểu tổ tông, bà yên tĩnh một chút đi có được không?”
Oản Oản nặng nề hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Đồng bạn của cô có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Oản Oản một cái, sau đó ngẩng đầu lơ đãng nhìn về phía Tạ Huân Triết và Diệp Thiều An.
Lấy cớ muốn chăm sóc Diệp Thiều An để từ chối lời tỏ tình của các cô gái sao?
Tạ Huân Triết này… không phải đang bôi đen Diệp Thiều An sao?
Hình như… trong lớp có rất nhiều người chán ghét Diệp Thiều An đó.
Giơ sách giáo khoa lên che ngang tầm mắt của mình, nữ hài tử như có điều suy nghĩ nhìn cô bạn của mình một chút, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Cái đứa ngốc Oản Oản này, tốt nhất không nên tiếp xúc quá gần với Tạ Huân Triết.
Bằng không, bị người đó bán còn giúp gã đếm tiền.
Chuông vào học vang lên, giảng viên phụ trách lên lớp xuất hiện ở trên bục giảng từ lâu, trong phòng học trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh giảng bài của giảng viên.
Đột nhiên, ngoài hành lang vang lên từng trận huyên náo, tiếng quát lớn cùng tiếng thét chói tai vang lên khắp hành lang, giảng viên trẻ tuổi đứng trên bục giảng nhíu mày, một phát mở cửa phòng học ra, phẫn nộ quát: “Ồn ào cái gì thế?!”
“A ——!”
“A!!”
“Trời ơi!”
“Giảng viên!”
Đột nhiên có một kẻ nhảy ra cắn một phát lên bả vai giảng viên, một nhát thấy máu, nửa phòng học đều oanh động, tiếng thét chói tai không dứt bên màng nhĩ, ngồi dãy đầu có mấy người theo bản năng mà chạy về đằng sau, nhất thời trong phòng học vô cùng hỗn loạn.
Diệp Thiều An đáy lòng chìm xuống, hắn theo bản năng mà đứng lên, lại bị Tạ Huân Triết một phát kéo xuống, lúc này Tạ Huân Triết bình tĩnh đến khó mà tin nổi, tay gã vững vàng nhấn giữ Diệp Thiều An, Diệp Thiều An trước giờ vẫn không tưởng tượng nổi Tạ Huân Triết thoạt nhìn gầy yếu lại có khí lực lớn như vậy, Tạ Huân Triết lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm này lạnh nhạt đến cực điểm, Diệp Thiều An theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Huân Triết, chỉ thấy đôi mắt của Tạ Huân Triết sâu thẳm, khóe môi mím lại sâu đậm, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước.
Diệp Thiều An hơi nheo mắt, hắn biết mà, thế giới này không thể đơn giản như vậy.
“Bảo an —— bảo an —— “
“Đây là bị bệnh dại đi?!”
“Cứu mạng!!”
Âm thanh lung ta lung tung thỉnh thoảng truyền đến bên tai, mấy phòng học bên cạnh cũng bởi vì ồn ào mà lần lượt mở cửa phòng học ra, thấy cảnh này mấy giảng viên vội vã đến hỗ trợ, mấy tên bảo an cũng nhận được điện thoại của giảng viên, vội vã chạy tới.
Sinh viên kia giống như bị điên rồi, hễ gặp người là cắn, cuối cùng bảo an không thể không trói người đó lại, như vậy vẫn bị trực tiếp cắn cho một phát, suýt nữa cắn đứt ngón út của nhân viên an ninh xuống!
“Mẹ nó! Thằng này bị bệnh dại à?!” Nhân viên an ninh đó mắng to một tiếng, nhưng nhìn bộ dáng điên cuồng của tên sinh viên này, chỉ có thể thầm mắng xúi quẩy tự nhận xui xẻo, mấy giảng viên hoặc nhiều hoặc ít đều bị cắn vài phát, có một bảo an nói: “Trước đi phòng y tế đi? Đưa sinh viên này đi kiểm tra một chút, hỏi bác sĩ chuyện này là sao.”
“Ai dám làm? Mày làm à?” Bảo an bị cắn tức giận lườm y một cái, sinh viên đó dù tay chân bị trói lại với nhau nhưng vẫn giãy dụa không nghỉ gặp người liền cắn, ai dám đem thằng điên này đến phòng y tế chứ?
Bảo an vừa đưa ra ý kiến đã bị đồng nghiệp mắng, cũng có chút luống cuống, lúc này, giảng viên lớp Diệp Thiều An giữ lấy bả vai chảy máu của mình, nói: “Báo cảnh sát đi, tôi và giảng viên Lý đều bị thương không nhẹ, các giảng viên khác cũng hoặc nhiều hoặc ít bị thương, bộ dáng của sinh viên này còn như vậy, báo cảnh sát đi, nhờ cảnh sát đưa hắn đi làm giám định tinh thần.”
Nhưng chuyện này không tốt với danh dự của trường học…
Mấy bảo an hai mặt nhìn nhau, cũng không dám báo cảnh sát, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, một giảng viên bị cắn lợi hại khác lạnh lùng nói: “Báo cảnh sát, chuyện này huyên náo không nhỏ, dù các anh không cho chúng tôi mở miệng nói chuyện, những sinh viên này cũng đều nhìn ở trong mắt, che thế nào được? Còn không bằng trực tiếp báo cảnh sát!”
Bảo an bị khí thế của y chấn động, nhưng còn đang do dự, một nữ giảng viên tuổi còn trẻ trực tiếp lấy điện thoại báo cảnh, còn gọi điện thoại cấp cứu 120 nữa.
Sinh viên kia vẫn đang giãy dụa không nghỉ, động tác kịch liệt đến mức cửa cũng phải lay động, không nói các giảng viên bên ngoài sắc mặt nghiêm túc, đám sinh viên bên trong cũng đều sắc mặt trắng bệch.
“Cái người đó…hình như tao có quen… Đây không phải là học trưởng Trương Thiệu Hàn level 23 sao? Ngày hôm qua tao còn thấy hắn ở hội sinh viên mà, sao hôm nay lại thành bộ dáng này? Có phải là bị chó cắn không? Bệnh dại?”
“Trường chúng ta có chó à?”
“Phố ăn vặt gần đây hình như có mấy con, nhưng trông nhát người lắm, không giống loại chó dữ căn người đâu…”
“Có thể bị cắn ở ngoài trường không?”
“Bọn mày có có thấy…” Có một thanh âm run run rẩy rẩy vang lên, hắn nuốt ngụm nước miếng, đánh bạo nói: “…giống zombie không?”
Thời đại này, điện ảnh có liên quan đến tang thi / tận thế cũng không hề ít, một bộ phim điện ảnh đề tài tang thi nổi danh nào đó đã quay đến 9 phần, năm nay đang chuẩn bị quay phần thứ 10, còn có đủ loại tiên đoán thần kỳ dự báo cái gì mà tương lai tận thế, sinh viên này vừa nói xong, hiện trường đột nhiên rơi vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Diệp Thiều An nặng nề liếc mắt nhìn Tạ Huân Triết, không nói gì,
Ngay vừa rồi, khí lực của Tạ Huân Triết đột nhiên tăng lớn, tí nữa thì sống sờ sờ vặn gãy cổ tay hắn!
Thấy đại gia không nói lời nào, sinh viên kia lại nói: “…Trong phim đám zombie đó không phải diễn như vậy sao? Thời điểm zombie mới bạo phát sẽ xuất hiện mấy con cắn người không ngừng, sau đó những người bị cắn đó sẽ bị cảm hoá bệnh độc, biến thành tang thi…”
“Nói hưu nói vượn!” Một giọng nam tức giận đánh gãy lời sinh viên này, y theo bản năng mà nhấn ngón tay trỏ của mình, phía trên đó có một vết máu nho nhỏ, “Đó cũng chỉ là điện ảnh mà thôi, đều là mấy thứ khoa học viễn tưởng, cậu còn đưa nó vào hiện thực? Cậu có bị ngu không?!”
“Chỉ là bệnh dại mà thôi, mấy người bị bệnh chó dại, có kẻ nào không giống thằng điên cắn loạn? Nói cái gì mà tang thi tận thế, cậu toàn nói chuyện giật gân!”
“Tôi không… Tôi không phải…” Sinh viên kia ngoác mồm lè lưỡi biện giải cho mình, lại bị người đó tàn nhẫn mà trừng mắt một cái, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trong phòng học đột nhiên trở nên nặng nề.
Tạ Huân Triết đột nhiên nở nụ cười, gã hơi cứng đờ nghiêng đầu qua chỗ khác, yên lặng nhìn Diệp Thiều An, bên trong đôi mắt ấy phảng phất như bị bỏ thêm chất phụ gia khiến Diệp Thiều An sợ hãi, hoàn toàn khác với trước đây.
Diệp Thiều An cứng đờ, chỉ thấy Tạ Huân Triết nắm ngón tay của hắn, dùng ngón tay của mình tinh tế ma sát ngón tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu quả thật tận thế đến, An An nghĩ phải làm gì bây giờ?”
Gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An, trên mặt tuy rằng mang theo vài phần ý cười, thế nhưng nụ cười kia thoạt nhìn phi thường cứng ngắc, để lộ ra khí tức đã nguy hiểm lại quái dị.
Trong lòng Diệp Thiều An thoáng qua vô số ý nghĩ, cuối cùng chỉ dùng ánh mắt cảm thấy lẫn lộn nhìn Tạ Huân Triết, ngắn gọn nói: “Đó chỉ là phim thôi.”
Tạ Huân Triết cũng cười, gã nhẹ nhàng nói: “Mộng cảnh còn có thể biến thành sự thật, nói không chừng một ngày kia, phim cũng có thể biến thành sự thật đấy.”
“An An, đáp ứng tớ,” tay Tạ Huân Triết đặt ở trên đầu Diệp Thiều An, nhiệt độ của bàn tay đó đặc biệt thấp, “luôn đặt tính mạng của mình lên đầu tiên, đừng đi mạo hiểm, có được không?”
Diệp Thiều An nghi hoặc nhìn gã, chẳng hiểu gì.
Tạ Huân Triết dùng sức xiết chặt ngón tay Diệp Thiều An, khuôn mặt cũng càng thêm đông lạnh, “Đáp ứng tớ, có được không?”
“Huân Triết, cậu làm sao vậy?” Diệp Thiều An có chút không hiểu hỏi.
“Cậu có phải không chịu đáp ứng tớ không?” âm thanh của Tạ Huân Triết đột nhiên lạnh xuống.
Quả nhiên, một khi liên lụy đến vấn đề này, mình vẫn không thoát khỏi kết cục đó sao?
An An, em làm sao lại…không ngoan cơ chứ?
Cùng lúc đó, âm thanh của hệ thống 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An: 【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống đến -99. 】
Độ thiện cảm này sao lại tụt xuống còn nhanh hơn cả giám thị bắt phao vậy!
“Tớ đáp ứng cậu.” Diệp Thiều An cả kinh, thăm dò mà hồi đáp.
Khí lực của Tạ Huân Triết từ từ nới lỏng, gã khẽ mỉm cười với Diệp Thiều An, trong con ngươi tất cả đều là cảm xúc mãnh liệt như sóng cả, gã nở nụ cười đầy hài lòng, nhẹ giọng nói: “Ngoan.”
An An của gã, thật ra thì vẫn rất biết điều.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 99. 】
Tâm lý Diệp Thiều An trầm hơn một chút, thế giới này, chẳng hề đơn giản như nó thể hiện ra nha.
Mà độ hảo cảm là 99 cũng không đồng nghĩa với việc Tạ Huân Triết dễ dàng bị công lược.
Hết chương 59
Lăng: hahahahaha, quý dzị cho ngộ cười phát, nhớ ở TG trước, Thiều An còn bảo xoát hảo cảm từ -99 lên đến 100 mới vui, mà đối tượng công lược TG này lại có thể thay đổi độ hảo cảm từ -99 đến 99 trong vòng 1 nốt nhạc:v coi như Thiều An cầu được ước thấy.
Ps: Về những từ như “xác sống/zombie/tang thi”, tất cả đều là một (không phải “cương thi” đâu),nên tôi sẽ không gọi chung là tang thi mà gọi loạn lên tránh lặp từ nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.