Cả một đêm tâm thần không yên.
Ân Dục Cẩn mơ một giấc mơ, một giấc mộng dài đằng đẵng.
Ân Dục Cẩn nhìn thấy một nam đồng giống y hệt gã, thế nhưng gã biết người này không phải gã, thằng nhóc ấy thoạt nhìn cũng chỉ tầm 7,8 tuổi, hàng ngày cơm ngon áo đẹp, được vô số người hầu hạ, nhìn qua đã biết được sủng ái rồi;
Gã nhìn thấy thằng nhóc ấy làm nũng với lão già kia (vương thượng đời trước),trên khuôn mặt đặc biệt tương tự gã hồi nhỏ tràn đầy thân mật, “Phụ vương, Thiều An đâu? Cho Thiều An đi theo con đi.”
“Còn không phải vì con mới liên lụy nó bị phạt?” Lão già kia nói như vậy.
“Cái gì?” Thằng nhóc kia trong nháy mắt liền nóng nảy, “Hắn bị phạt? Tất cả là chủ ý của con, là con ép hắn làm như vậy, vì sao lại phạt hắn?! Hắn vô tội!”
Lão bất tử không nói lời nào, một mặt cao thâm khó dò.
“Phụ vương, phụ vương.” Thằng nhóc kia khẩn cầu nói: “… Con muốn gặp Thiều An, con muốn gặp hắn!”
“Nếu như ta không đồng ý thì sao, A Cẩm?”
A Cẩm… A Cẩm!
Ân Dục Cẩn trong nháy mắt đó đã biết thằng nhóc có nhiều điểm tương tự gã đó là ai,
Đó là Ân Dục Cẩm.
Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) vĩnh hằng trong lòng Diệp Thiều An.
Ân Dục Cẩn có chút phẫn nộ, gã hơi thất thần, thời điểm quay đầu lại, nam đồng đó đã tiến vào cung điện.
Xem ra yêu cầu của nó đã bị lão già kia cự tuyệt.
Ân Dục Cẩn lúc này mới dễ chịu hơn một chút, có chút khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-mot-vi-van-nhan-me-hop-le/586558/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.