Người có biết cảm giác cả đời chỉ trung thành với một người là thế nào không?
Hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng tối xuyên qua ánh chiều tà tờ mờ mang đến tất cả hi vọng, quanh minh và mong đợi trong thế gian, như một cơn gió nhẹ thổi vào trái tim người, tựa một chùm nắng nhạt chiếu sáng cả thế giới.
Người quỳ xuống cam tâm tình nguyện dâng lên tất cả lòng trung thành cho hắn.
Mặc Ân Hoa khẽ hoảng hốt, y lộ ra biểu tình bi thương, nhìn thanh niên trước mắt, người ấy giống đang đứng trước tế tự trên thần điện trăm năm trước vậy, thân thể như ngọc, phong thái trác việt.
Đây là vị vương y tuyên thệ cống hiến.
Đây là An Vương điện hạ mà Mặc Quân bọn y đời đời kiếp kiếp tuyên thệ cống hiến.
Bây giờ, vương của y đứng trước mặt y đơn giản nói: “Ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân.”
——ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân.
——ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân!
Đây không phải là câu hỏi!
Đây là câu khẳng định!
Vương của y phủ định sự tồn tại của y!
Mặc Ân Hoa phun ra một ngụm máu, một cánh tay y chống lên mặt đất chống đỡ thân mình, sắc mặt trắng bệch nhìn Diệp Thiều An, giữa chân mày lộ ra thần sắc cầu xin đầy tuyệt vọng.
“… Vương.”
Y trầm thấp nỉ non.
Bóng cây loang lổ, ánh sáng xuyên qua từng tán lá cây chiếu sáng lên hai người họ, gió khẽ thoảng qua, lá cây cỏ mèo rì rào, Ma quân anh tuấn cao lớn quỳ trên mặt đất, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-mot-vi-van-nhan-me-hop-le/260991/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.